Vào năm 1989, một trận động đất kinh hoàng dường như san bằng Armenia, giết chết hơn 30,000 người chỉ trong vòng hơn bốn phút đồng hồ. Giữa lúc hoảng loạn đó, một người cha sau khi để vợ mình trú an toàn trong nhà, ông chạy vội đến trường học, nơi đứa con trai của ông đang ở đó, để rồi chỉ nhận ra rằng ngôi trường đã bị san bằng tất cả. Sau một phút chấn động trong tâm trí, người cha nhớ lại lời hứa của mình với con trai: "Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ luôn đứng ở đây chờ con!"
Nước mắt người cha chan hòa trên má. Khi người đàn ông nhìn vào đống đổ nát mà trước đó nó là ngôi trường, tất cả hy vọng đều tiêu tan, nhưng ông vẫn nhớ đến lời cam kết với con trai mình. Ông bắt đầu tập trung tìm xem chỗ mà ông thường đưa con trai đến lớp học vào mỗi buổi sáng. Ông nhớ lại lớp học của con mình ở phía cuối dãy phòng học ngay góc bên phải của tòa nhà, ông vội chạy nhanh đến đó và bắt đầu đào những mảnh vụn của toà nhà lên. Khi ông đang đào, những vị phụ huynh đau khổ khác cũng vừa đến, họ đau khổ thốt lên: "Con trai tôi!" "Ôi, con gái của tôi!"
Một số người tỉnh táo khác thì cố gắng kéo người đàn ông nọ ra khỏi đống gạch vụn của ngôi trường và nói rằng: "Trễ quá rồi, anh ạ!" "Chúng nó chết rồi!" "Ông chẳng làm được gì nữa mà!" "Hãy về nhà đi!" "Nào anh, chúng ta hãy đối diện với sự thật, anh không thể làm được gì nữa!" "Anh chỉ làm cho mọi việc thêm tồi tệ thôi!" Mỗi lần có người nào nói điều gì, người đàn ông đều trả lời bằng một câu hỏi: "Bây giờ anh có định giúp tôi không?" Và rồi ông lại tiếp tục công việc đào bới để tìm con trai của mình, cứ từng hòn đá một được ông đào lên. Người lính cứu hỏa đến và cố gắng kéo người đàn ông nọ ra khỏi đống gạch vụn kia, ông ta bảo, "Lửa đang bắt đầu cháy, nó sẽ bùng cháy khắp nơi. Ông đang trong nguy hiểm. Chúng tôi sẽ giải quyết việc này. Ông về nhà đi." Đáp lại, người cha đầy tình thương này hỏi lại, "Ông có định giúp tôi một tay không?" Rồi một người cảnh sát đến và nói, "Ông đang điên khùng và quẩn trí, mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Bây giờ ông đang làm nguy hiểm đến những người khác. Hãy về nhà đi. Chúng tôi sẽ giải quyết việc ở đây mà!" Người cha khốn khổ kia trả lời, "Ông có định sẽ giúp tôi một tay không, ông cảnh sát?" Nhưng không ai giúp ông cả. Người đàn ông nọ can đảm tiếp tục công việc một mình, bởi vì chính bản thân ông cần biết một điều: "Con trai ta còn sống hãy thật sự đã chết rồi?" Ông tiếp tục đào tám giờ đồng hồ... mười hai giờ... hai mươi bốn giờ... ba mươi sáu giờ... rồi, đến giờ thứ ba mươi tám, khi ông kéo tảng đá ra, ông nghe tiếng con trai mình... Ông thét gọi tên đứa con trai yêu dấu "ARMAND!" Ông nghe tiếng trả lời, "Ba hở!?! Con đây, ba! Con đã nói với mấy bạn là đừng có lo lắng. Con nói là nếu ba còn sống, thế nào ba cũng đến cứu con, và khi ba đến cứu con thì mấy bạn cũng sẽ được cứu ra nữa. Ba đã hứa với con là, "Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ luôn đứng ở đây chờ con!" Ba đã làm như vậy, ba ơi..."Người cha mừng rỡ hỏi, "Con như thế nào? Ở đó thế nào rồi?" "Ba ơi, ở đây có mười bốn đứa tụi con trong số ba mươi ba bạn trong lớp.
Tụi con sợ lắm, vừa đói, vừa khát, may quá ba đã ở đây. Khi toà nhà sụp xuống, may mắn nó tạo khoảng trống này, tạo thành cái góc tam giác, nên tụi con được an toàn trong này." "Chui ra đây, con trai!" "Không, ba! Để mấy bạn khác ra trước đi, vì con biết ba sẽ đem con ra! Bất cứ chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ ở đây với con!"
Suy Gẫm
Trong đời sống theo Chúa của chúng ta, có lúc chúng ta tưởng Chúa ngủ quên, hoặc Ngài không quan tâm đến chúng ta, nhưng Chúa là Đấng Thành Tín, Ngài chẳng bao giờ thay đổi, Ngài chẳng lìa chúng ta, chẳng bỏ chúng ta. Dẫu rằng người đàn bà có quên cho con mình bú đi chăng nữa, Chúa sẽ chẵng bao giờ quên con cái Ngài.