Làm bánh kẹp Một ngày kia, bé Brandon, 6 tuổi, quyết định làm một bữa bánh kẹp để chiêu đãi bố mẹ. Cậu lấy một cái tô lớn, một cái muỗng ra, rồi kéo chiếc ghế đến chạn tủ, leo lên, mở chạn tủ rồi lục lọi tìm túi bột mì thế rồi cậu làm đổ bột ra cả sàn nhà bếp. Tiếp theo, cậu bé múc một vài muỗng bột vào trong chiếc tô, dùng tay trộn bột với một cốc sữa, bỏ thêm đường vào, và bây giờ thì sàn bếp dơ bẩn với đầy bột, có thêm một vài dấu chân của con mèo dẫm lên lớp bột nữa.
Brandon lấm lem trong bột mì và bắt đầu bực mình. Cậu bé muốn làm một việc tốt tặng bố mẹ, những mong làm cho bố mẹ vui, nhưng bây giờ thì rõ ràng mọi chuyện thật tệ hại quá sức. Cậu bé không biết tiếp theo phải làm gì, hoặc là bỏ bột nhồi vào lò nướng, hoặc đặt lên bếp nấu...
Không biết cách nào đây? Mà nếu dùng bếp nấu thì cậu chẳng biết dùng nó ra làm sao. Đang suy nghĩ rất lung, đột nhiên, cậu nhìn thấy con mèo con đang liếm bột nhồi trong tô, cậu vội với tay đẩy cô mèo đi ra chỗ khác, nhưng sơ ý cậu đụng phải rổ trứng và làm rớt cả xuống đất. Cuống cuồng, cậu bé cố gắng lau dọn cái đống bừa bãi dơ hầy ấy. Nhưng trứng bể ra nhà làm sàn nhà trơn trợt, và cậu trợt chân, té rầm làm dơ hết cả bộ pi-ra-ma đang mặc. Ngay lúc đó, cậu bất chợt nhận ra bố đang đứng trước cửa nhà bếp. Không còn biết làm gì, lại sợ bị la, thế là cậu bé òa khóc nứa nở. Tất cả cậu muốn là làm một điều tốt tặng cho bố mẹ, nhưng cậu bé đã bày ra một cảnh lộn xộn dơ bẩn kinh khủng nhất trong nhà bếp. Cậu chắc chắn rằng thế nào cũng sẽ bị la một trận tơi bời, có khi còn cả đánh đòn nữa chứ chẳng chơi...
Nhưng bố cậu chỉ đứng nhìn cậu mà thôi. Rồi sau đó, bố Brandon bước tới cái đống lộn xộn đó, bế cậu con trai đang khóc vì sợ hãi, ôm cậu vào lòng và yêu thương cậu. Bố thay một bộ pi-ra-ma mới và đem giặt bộ đồ dính đầy bột và trứng của đứa con trai.
Suy Gẫm
Đây cũng là cách Chúa đối với chúng ta. Chúng ta cố gắng để làm điều tốt trong cuộc đời, nhưng rồi mọi sự có thể trở nên tệ hại. Hôn nhân của chúng ta khủng hoảng, chúng ta làm tổn thương bạn bè, chúng ta không chịu đựng nỗi công việc, hay sức khỏe chúng ta nên tệ hại. Đôi khi, chúng ta chẳng còn biết làm gì, chỉ còn biết đứng đó khóc, vì chúng ta không thể nghĩ ra điều gì để làm cả. Đó chính là lúc Chúa nâng chúng ta dậy, và yêu thương chúng ta, tha thứ chúng ta, ngay cả khi những điều lộn xộn, dơ bẩn của chúng ta vấy cả lên Ngài. Tuy nhiên, không phải vì chúng ta có thể dễ dàng làm mọi chuyện tệ hại, mà chúng ta dừng việc "làm bánh kẹp" cho Chúa và cho người khác. Sớm hay muộn, chúng ta sẽ biết cách làm "bánh kẹp" cho đúng thôi, và Chúa sẽ vui lòng bởi chúng ta đã cố gắng làm vì yêu mến Ngài.
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Đức Giê-hô-va chẳng xem điều gì loài người xem; loài người xem bề ngoài, nhưng Đức Giê-hô-va nhìn thấy trong lòng. 1. Samuên 16:7