Mẹ thường hay hỏi tôi chi thể nào là quan trọng nhất trên cơ thể con người. Và nhiều năm trôi qua, tôi vẫn cố tìm kiếm câu trả lời đúng. Khi còn nhỏ, tôi nghĩ rằng đối với mọi người, khả năng nghe chắc chắn chiếm một vai trò rất quan trọng, cho nên tôi nói ngay "Tai phải không mẹ?" Nhưng mẹ tôi đã trả lời rằng "Không phải đâu con, có rất nhiều người bị điếc và họ vẫn sống vui vẻ đấy thôi.
Nhưng không sao, con cứ tiếp tục suy nghĩ đi và sẽ có lúc mẹ hỏi lại con đấy." Vài năm sau đó, mẹ lại nhắc lại câu hỏi cũ. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi đã chuẩn bị một câu trả lời mà tôi nghĩ là đúng. Lần này tôi nói với mẹ "Mẹ à, nhìn thấy được là một khả năng rất quan trọng đối với mọi người, cho nên con nghĩ chắc chắn mắt phải là bộ phận quan trọng nhất." Mẹ âu yếm nhìn tôi và bảo "Con của mẹ học hỏi rất nhanh, nhưng câu trả lời lần này vẫn chưa đúng. Bởi vì thế giới này có rất nhiều người bị mù mà vẫn sống và họ vẫn làm được rất nhiều việc ích lợi." Do vẫn chưa trả lời được, tôi tiếp tục tìm kiếm câu trả lời nhiều năm sau đó.
Mẹ tôi vẫn thỉnh thoảng nhắc lại câu hỏi và tôi luôn nhận được câu trả lời của mẹ sau lời đáp của tôi "Vẫn chưa đúng, con ạ. Nhưng con của mẹ càng ngày càng thông minh hơn đấy". Và rồi vào một năm nọ, ông nội tôi qua đời. Mọi người đều rất buồn bã. Mọi người đều khóc. Thậm chí ba tôi cũng khóc. Tôi nhớ đó là một sự kiện rất đặc biệt vì đó là lần thứ nhì tôi thấy ba tôi khóc. Mẹ nhìn tôi khi chúng tôi đi qua quan tài của ông nội để chào tạm biệt ông lần cuối. Rồi mẹ hỏi tôi "Con có biết chi thể nào là quan trọng nhất chưa, con của mẹ?" Tôi thật sự bất ngờ vì mẹ lại hỏi tôi câu hỏi đó vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một trò chơi giữa tôi và mẹ. Mẹ thấy nét bối rối trên gương mặt tôi, và người bảo tôi "Câu hỏi này rất quan trọng. Đây là điều chứng tỏ rằng con đã thật sự sống trong cuộc đời này một cách ý nghĩa. Mỗi lần con trả lời, mẹ đều bảo rằng chưa đúng và cho con một ví dụ để giải thích tại sao. Nhưng hôm nay là ngày mà con học bài học quan trọng này."
Mẹ nhìn tôi trìu mến. Tôi thấy nước mắt trào ra trong mắt mẹ. Mẹ nói "Con biết không, chi thể quan trọng nhất chính là đôi vai của con." Tôi hỏi, "Có phải nó quan trọng vì nó giữ cái đầu của con không?" Mẹ trả lời "Không phải đâu con, nhưng nó quan trọng vì nó có thể làm chỗ dựa cho đầu của một người bạn, một người thân của con khi họ khóc. Tất cả mọi người đều cần một bờ vai để khóc vào một lúc nào đó trong cuộc đời mình. Mẹ chỉ hy vọng rằng con có đủ tình thương và bạn bè để con luôn có một bờ vai để khóc khi con cần đến nó." Từ đó, tôi biết được rằng chi thể quan trong nhất không phải là cái có ích cho riêng tôi. Nó chính là điều thể hiện sự cảm thông với nỗi đau của người khác. Mọi người sẽ quên những gì bạn nói.
Họ cũng sẽ quên những gì bạn làm, nhưng không ai có thể quên được tình cảm mà bạn đem đến cho họ.
Câu Hỏi Suy Gẫm
Bờ vai của bạn có luôn sẳn sàng san sẻ những gánh nặng của người khác không?
Mỗi Tuần Một Câu Kinh Thánh
Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy anh em sẽ làm trọn luật pháp của Đấng Christ. Galati 6:2
Hãy mang lấy gánh nặng cho nhau, như vậy anh em sẽ làm trọn luật pháp của Đấng Christ. Galati 6:2