Kinh thánh: Hêbơrơ 11:1-3 | Paul Yonggi Cho - Sống Thành Công
"Vả đức tin là sự biết chắc vững vàng của những điều mình đang trông mong, là bằng cớ của những điều mình chẳng xem thấy. Ấy là nhờ đức tin mà các Đấng thủa xưa được lời hứa tốt. Bởi đức tin chúng ta biết rằng thế gian được làm nên bởi lời của Đức Chúa Trời, đến nỗi những vật bầy ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến“. Nhiều Cơ đốc nhân đến với tôi và nói với tôi rằng họ không có đức tin. Khi tôi nghe điều này tôi rất bối rối vì cuốn Kinh thánh của tôi nói rất rõ với tôi trong Rôma 12:3 rằng: “Đức Chúa Trời đối xử với mỗi người tuỳ theo lượng đức tin“. Nếu Đức Chúa Trời không ban đức tin thì đơn giản là không có lý do gì Chúa Giê-xu yêu cầu dân chúng hãy tin. Đấng Christ còn quở trách dân chúng khi họ không tin. Vì thế, ngay bây giờ bạn có nhận biết nó hay không, ngay bây giờ bạn đang có một lượng đức tin trong tâm linh bạn. Bạn có đủ lượng đức tin để được cứu, để được chữa lành bệnh, để được Báp-tem bằng Đức Thánh Linh và có những phép lạ xảy ra trong đời sống bạn ngay bây giờ. Bất cứ khi nào tôi nói điều này, người ta bắt đầu bào chữa “vâng thưa mục sư, tôi biết mọi người phải có một chút đức tin, nhưng đức tin của tôi quá nhỏ đến nỗi tôi không thể làm gì được“.
Một ngày kia, bạn của tôi từ Trung Đông đã mang về cho tôi một gói hạt cải. Tôi rất thích thú đến nỗi tôi muốn cho mọi tín đồ trong Hội thánh của tôi được thấy. Ở Đại Hàn, tất cả các mục sư truyền đạo đều đi nhóm cầu nguyện buổi sáng mỗi ngày suốt bốn mùa, xuân, hạ, thu, đông. Những buổi sáng sớm cầu nguyện này luôn bắt đầu lúc 4 giờ rưỡi và nếu vị mục sư, truyền đạo mà không dự nhóm giờ cầu nguyện thì các tín đồ cho là vị mục sư đó đang sa ngã. Đôi khi đây là một phước hạnh cho các vị mục sư truyền đạo, nhưng nhiều khi cách đó thực sự là sự kéo lê miễn cưỡng.
Vào một buổi nhóm đặc biệt trong giờ cầu nguyện buổi sáng sớm đó, tôi đã nói về đức tin. Rồi tôi yêu cầu các tín đồ sắp hàng một đi lên toà giảng để xem hạt cải. Từng người một lên quan sát hạt cải mà tôi đã cẩn thận đặt trên quyển Kinh thánh của tôi và họ đều ngạc nhiên sao nó nhỏ bé làm sao. Một bà cụ muốn nhìn cho kỹ nhưng bà không thấy được nên tôi đã nói: “Hãy nhìn đây“ “Ô, ở đâu rồi, tôi không thấy“, bà la lên. Thình lình hơi thở của bà thổi hạt cải bay đi mất. Thành thật mà nói tôi đã tìm hạt cải của tôi nhưng nó quá nhỏ đến nỗi tôi không tìm lại được. Rồi Đức Thánh Linh phán với lòng tôi rằng: “Hỡi con, nếu hạt cải nhỏ đến nỗi có thể bay đi bởi hơi thở của cụ già, thì người ta không cần quan tâm đến lượng đức tin của họ. Nếu họ có lượng đức tin chỉ bằng hạt cải, họ có thể ra lệnh cho những núi rời xuống biển“. Vâng, bạn không phải lo lắng lượng đức tin bạn có, nhưng thà quan tâm làm thế nào để phát triển đức tin bạn đã có trong lòng.
Mười bảy năm về trước, khi tôi tốt nghiệp trường Kinh thánh, tôi không có một đồng xu dính túi. Tôi chỉ có một bộ đồ để mặc. Nhưng với đức tin tôi đã khởi sự lập một Hội thánh ở một vùng tồi tệ nhất Seoul. Tôi nói điều này để tôn vinh Chúa: Sau mười bảy năm Ngài đã ban cho chúng tôi một nhà thờ lớn nhất trên thế giới và một toà nhà 14 tầng. Tổng chi phí 5 năm trước là 5 triệu đô la Mỹ và mỗi một đồng xu đều được bởi đức tin. So sánh với các quốc gia khác, Đại hàn vẫn đang còn trong giai đoạn đang phát triển. Nếu các Cơ đốc nhân ở tất cả các quốc gia để cho Đức Chúa Trời vận động trong lòng họ bằng quyền năng và làm sống dậy của Đức Thánh Linh, thì ngọn cờ thập giá của Đấng Christ sẽ được giương cao khắp thế giới.
Tôi muốn chia sẻ bí quyết của sự phát triển tiềm năng đức tin. Kinh thánh dạy rõ những bước đưa đến sự phắt triển của đức tin này mà chúng ta đều đang có “Đức tin là thực tế của những điều mình đang trông mong“.
Trước hết: để phát triển đức tin mà bạn đang có trong lòng, bạn phải có những mục tiêu cụ thể rõ nét. Nhiều người đang cầu nguyện chung chung và Đức Chúa Trời không muốn nghe những lời cầu nguyện chung chung. Đức tin là thực thể của những điều mình đang trông mong sẽ có được và nếu bạn không có mục tiêu chính xác rõ nét trong đời sống cầu nguyện của bạn, thì Đức Chúa Trời không lắng nghe lời cầu nguyện của bạn đâu. Tôi đã học bài học này qua những hoàn cảnh rất đặc biệt.
Vào lúc tôi đi tiên phong lập Hội thánh của tôi, tôi còn rất nghèo thiếu. Chúng tôi tổ chức buổi nhóm dưới một tấm lều nhà binh cũ rách. Hội chúng ngồi trên những cái chiếu và tôi sống trong một cái nhà trét bùn và chỉ có một phòng, một buổi tối kia trong khi tôi đang cầu nguyện, tôi đầu cảm thấy thật điên rồ khi tiếp tục sống một cuộc sống như thế, khi Kinh thánh dạy tôi rằng tôi là con cái của Đức Chúa Trời, một người con của Vua trên muôn vua, Chúa trên muôn chúa. Vì vậy tôi tự nhủ “Bây giờ tại sao một con cái của Đức Chúa Trời lại sống một đời nghèo khổ như vậy? Ít nhất tôi phải có một cái bàn, một cái ghế và một chiếc xe đạp tương đối đàng hoàng chứ“ (Vào lúc ấy những vật như vậy giống như cả triệu đô la). Thế là tôi quì xuống và cầu nguyện: “Lạy Đức Chúa Trời là Cha của con, ít nhất con cũng xứng đáng để có một cái bàn, một cái ghế và một cái xe đạp. Xin Chúa hãy cung cấp cho con. Con ngợi khen Chúa, con tin trong danh Chúa Giê-xu Christ“. Rồi tôi đợi câu trả lời của Chúa đến, một tháng, hai tháng, ba tháng và cuối cùng là sáu tháng đã trôi qua mà không có việc gì xảy ra cả. Trong cơn thất vọng tôi đã cầu nguyện như thế này: “Lạy Cha, nếu con không thể tin được những điều này thì làm sao con dạy các tín đổ phải tin? Con là người giả hình nếu con yêu cầu họ tin những điều con không thể tin. Con đã cầu xin một cái bàn, một cái ghế và một cái xe đạp đã hơn sáu tháng rồi. Tại sao Ngài không nhậm lời con. Con biết Ngài không bao giờ nói dối và con biết rằng Ngài sắp nhậm lời, nhưng con không biết chắc là khi nào. Nếu Ngài đợi sau khi con chết, thì ích lợi gì đâu ạ? Lạy Cha, xin Ngài làm ơn nhanh chóng trả lời cho lời cầu xin của con“.
Sau khi cầu nguyện tôi cảm thấy sự bình an lạ lùng đến với linh hồn tôi. Rồi một tiếng nói nhỏ nhẹ của Đức Chúa Trời khởi sự phán rõ rệt trong lòng tôi và Ngài đã cách mạng hoá cả đời tôi: “Con ơi, Ta đã nghe lời cầu nguyện của con 6 tháng trước đây. Ta vẫn còn đang chờ đợi lời cầu xin cụ thể. Con cầu xin những vật dụng không nhất định đến nỗi Ta không thể cấp cho con được, vì có nhiều loại bàn, rất nhiều loại ghế và nhiều loại xe đạp. Con chỉ xin một bàn, một ghế và một chiếc xe đạp, và Ta đang chờ đợi con cho ta biết con muốn loại bàn nào, ghế nào và xe đạp nào!“
Tôi quì gối xuống và cầu nguyện: “Lạy Cha, con xin lỗi, xin hãy thay đổi hết lời cầu xin của con vừa qua, cho con khởi sự xin lại tất cả“. Khi tôi quì gối tại đó tôi bắt đầu thấy rõ cái bàn và tôi thưa: “Lạy Cha, con muốn một cái bàn bằng gỗ quí Mahagony của Phi luật tân“. Bạn thấy chưa tôi nghĩ rằng những điều gì tôi xin từ Chúa thì tôi phải xin những gì tốt nhất. Rồi tôi lại tiếp tục: “Con muốn có một cái ghế làm bằng sắt và có bánh xe lăn để con có thể ngồi và di chuyển xung quanh. Con không muốn chiếc xe đạp sản xuất tại Nhật bản hay Đại hàn vì chúng quá mong manh, nhưng con muốn một chiếc xe đạp sản xuất tại Hoa kỳ (made in USA). Bây giờ tôi đã cầu nguyện chính xác và Đức Chúa Trời không thể hiểu lầm. Tôi đầy dẫy vui vẻ hy vọng và đức tin, tôi ngợi khen Chúa về sự nhân từ của Ngài và tôi đi ngủ. Buổi sáng hôm sau vào lúc 4 giờ rưỡi khi tôi sẵn sàng đi dự nhóm giờ cầu nguyện buổi sáng, tôi nhìn vào linh hồn tôi và bị mất hết cả tinh thần, trong đêm trước tôi có tất cả đức tin trên thế giới nhưng qua một đêm đức tin rớt đâu mất.
Làm thế nào tôi giữ được đức tin cho tới khi tôi nhận được câu trả lời?
Rồi tôi lại cẩn thận mở cuốn Kinh thánh của tôi và mắt tôi bắt gặp nhằm Rôma 4:17 “Trước mặt Đức Chúa Trời tức là Đấng ngươi đã tin, là Đấng ban sự sống cho kẻ chết, gọi những sự không có như đã có rồi“. Đây là câu trả lời. Một lần nữa tôi lại thấy niềm vui. Tôi khởi sự gọi những điều đó như là tôi đã có rồi.
Sáng hôm đó tôi đến nhà thờ và tôi đã giảng như toàn thể “đền thờ“ đang bốc cháy. Cuối buổi nhóm tôi nói: “Thưa quí vị, tôi đang có một cái bàn, một cái ghế và một chiếc xe đạp“. Mọi người há hốc miệng kinh ngạc vì họ không biết làm thế nào một ông mục sư nghèo lại có thể có một cái bàn, một cái ghế và một cái xe đạp chỉ sau một đêm. Sau buổi nhóm, một vài chàng thanh niên đã khởi sự đi theo tôi và xin tôi chỉ cho họ cái bàn, cái ghế và cái xe đạp. Tôi không lường trước có người làm việc đó nên bây giờ tôi lâm vào tình trạng khó xử. Tôi biết rằng nếu những người này biết tôi nói dối với họ thì chức vụ mục sư của tôi sẽ chấm dứt tại đó. Tôi thưa chuyện nhanh với Chúa: “Đây không phải ý con làm chứng về việc này như thế nhưng đó là ý Chúa. Bây giờ con bối rối quá, xin Ngài giúp con ra khỏi“. Khi tôi đang cầu nguyện tôi nhận được sự khôn ngoan từ Chúa. Và tôi đã yêu cầu những thanh niên đó đến phòng tôi. Khi đến nơi họ bắt đầu xem thử cái bàn, cái ghế và cái xe đạp ở đâu, nên tôi đã nói: “Anh Pak ơi, tôi có một câu hỏi và khi anh trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho anh xem cái bàn, cái ghế, cái xe đạp của tôi nhé“. Anh ta trả lời: “Vâng, ông cứ hỏi đi“. Thế là tôi bắt đầu: “Anh ở trong lòng mẹ bao lâu trước khi anh ra đời?“ Anh ta trả lời: “Mười tháng“ (ở Đại hàn chúng tôi tính tuổi theo năm âm lịch). Rồi tôi trả lời: “Anh thực sự là một cậu bé ở trong bụng mẹ anh không? Không ai thấy anh cả?“ Anh ta trả lời: “Nói chuyện gì mà điên thế, dĩ nhiên không ai thấy tôi cả“. Tôi nói với anh: “Nhưng lúc đó anh đang lớn lên trong bụng mẹ cho đến lúc anh ra đời“. Anh ta xác định lời tôi lần nữa và tôi tiếp tục: “Vậy tôi sẽ cho anh xem cái bàn, cái ghế và cái xe đạp, chúng nó đang lớn lên bây giờ ở trong con người tôi“. Đến bấy giờ họ bắt đầu cười lăn quay trên sàn nhà. Tiếng đồn bắt đầu lan ra và đến chủ nhật sau người ta đến với tôi vừa rờ tôi vừa nói: “Ông đang to lớn dần rồi đấy“. Tôi qúa hổ thẹn dường như mọi người lấy tôi làm trò đùa. Nhưng từ lúc đó trở đi tôi biết rằng những vật dụng đó đang lớn dần lên trong tôi, nên tôi cảm tạ Chúa về điều đó và tôi rất sung sướng.
Một vài tháng sau một gia đình người Mỹ dọn nhà từ Đại hàn về Mỹ và họ nhờ tôi đến giúp họ dọn nhà. Tôi rất sung sướng vì đó là cơ hội làm thêm được tiền và tôi vội vã chạy đến nhà đó. Và khi tôi đi ngang qua gara xe, tôi cảm thấy một sự vận động gì đó lạ ở trong tôi và tôi không biết việc gì đang xảy ra. Tôi nhìn sang bên phải gara và tôi nhìn thấy chiếc xe đạp của tôi ở đó. Tôi chạy nhào tới chiếc xe đạp và nhìn hai bên xe, quả đúng rồi chiếc xe đạp này sản xuất tại Hoa kỳ (Made in USA). Tôi nắm lấy ghi đông xe đạp và nói: “Lạy Cha, đây có phải là giờ để con đẻ không? Con biết chắc đây là chiếc xe đạp của con“. Tôi lên đến lầu hai và trong khi tôi đang làm việc tôi nghe họ bàn nhau về việc bán chiếc xe đạp. Tôi ngừng gói đồ trong một lát, đứng dậy và bắt đầu cầu nguyện: “Lạy Cha, họ không thể bán chiếc xe đạp đó. Con đã cưu mang nó trong bụng sáu tháng nay rồi. Ngài biết rằng họ không thể bán chiếc xe đạp đó“. Chẳng bao lâu người đàn bà Mỹ đến gần tôi và nói: “Ông mục sư ơi, ông có muốn mua chiếc xe đạp không?“ Trong lòng tôi suy nghĩ: “Tại sao tôi phải mua chiếc xe đạp đó? Tôi đã từng mang nó trong bụng sáu tháng rồi mà“. Nhưng tôi chỉ nói với bà ấy là tôi không có tiền. Bà đi đến với chồng và nói: “Chúng ta hãy cho ông mục sư chiếc xe đạp này đi, ông ta đã đi bộ nhiều dặm để thăm viếng tín đồ“. Chồng của bà trả lời thẳng thừng: “không“. Nhưng tự trong lòng tôi biết rằng tôi sắp có chiếc xe đạp vì tôi học biết rằng nếu một cặp vợ chồng người Mỹ tranh cãi nhau điều gì thì người vợ luôn luôn là người thắng thế. Cho nên tôi chỉ cầu nguyện ngợi khen Chúa và sau một lát, người Mỹ này đến với tôi và nói: “Ông mục sư ơi, chiếc xe đạp này là của ông, ông hãy đem nó về nhà đi“. Tôi đã đẻ cách an toàn. Tôi chạy vội ra gara và mang nó về, ngợi khen Chúa. Tôi báo cho các tín đồ đến xem chiếc xe đạp tôi đã đẻ. Nhiều người đến xem và sau khi thấy chiếc xe đạp họ đều sửng sốt và quyết định rằng lý thuyết này thật có hiệu lực. Một số người hỏi: “Cái bàn, cái ghế của ông đâu?“
Ngày hôm sau tôi trở lại nhà người Mỹ kia làm việc và khi tôi bước vào văn phòng tôi rất ngạc nhiên vì chiếc bàn và chiếc ghế của tôi đã ở đó. Trong giây phút tôi biết tôi thấy chiếc bàn đẹp làm bằng gỗ quí Mahagony của Phi luật tân và cái ghế thì được chế tạo tại Nhật bản có cái bánh lăn và đó là của tôi. Tôi ngồi lên cái ghế của tôi và bắt đầu lăn xung quanh. Tôi kéo hộc bàn ra và tại đó có một xấp giấy đánh máy trắng thật đẹp, một cây bút máy, một bình mực và một đồng hồ báo thức. Trong thời gian này tôi rất nghèo đến nỗi không thể mua được giấy để soạn bài giảng và tôi phải dùng lề của những tờ báo cũ để viết bài giảng. Tôi không có bút máy nhưng đã đi lượm những đầu bút chì cũ vứt ngoài phố rồi lấy ống tre gắn vào để làm quản bút. Tôi cũng chưa hề mơ ước mình sẽ có được đồng hồ báo thức. Khi tôi nghĩ rằng đã đến giờ thờ phượng thì tôi đi ra leo lên sườn đồi vừa đi vừa hát để tín đồ biết mà đến nhà thờ. Vì lý do không có đồng hồ nên đôi khi tôi đã hát suốt 30 phút hay cả tiếng trước giờ thờ phượng buổi sáng sớm, khi thấy những vật dụng đó tôi ngồi xuống và cầu nguyện: “Lạy Cha, con không xin Ngài về những vật dụng này, nhưng bây giờ xin hãy cho bao gồm những vật dụng đó vào cho con luôn vì con biết Ngài là Đấng cung ứng dư dật cho con được hưởng“. Tôi nhớ đến Giôsuê và bắt đầu diễu hành quanh chiếc bàn, nhìn nhận nó là bàn riêng của tôi. Một lát sau họ bảo tôi mang cái bàn cái ghế và tất cả những vật dụng đó về nhà làm của riêng tôi. Tôi mang hết về căn phòng tôi, và khi tôi đang ngồi trên ghế, và thình lình một ý nghĩ bùng lên trong tôi, nếu tôi xử dụng luật đức tin tương tự như thế vào chức vụ của minh thì tôi sẽ được thành công và đem nhiều vinh hiển về cho Chúa.
và thình lình một ý nghĩ bùng lên trong tôi, nếu tôi xử dụng luật đức tin tương tự như thế vào chức vụ của minh thì tôi sẽ được thành công và đem nhiều vinh hiển về cho Chúa.
Tại sao tôi lại không xử dụng luật lệ đức tin này? Từ lúc đó trở đi tôi không bao giờ cầu nguyện chung chung, nhưng tôi nhìn thấy mọi vật rõ ràng qua đôi mắt đức tin. Nếu bạn không có một mục tiêu rõ rệt trong đời sống mình, Đức Chúa Trời không thể ban cho bạn một câu trả lời xác định cho những lời cầu xin của mình. Bạn còn nhớ khi Chúa Giê-xu đang đi qua con đường dẫn tới Giêricô và người mù Batimê la lên: “Lạy Giê-xu, con vua Đavít, hãy thương xót tôi“. Mọi người đều biết rằng Batimê đang đến xin chữa lành đôi mắt mù loà của mình, nhưng Chúa Giê-xu hỏi ông một cách chính xác: “Ngươi muốn ta làm chi cho ngươi?“ Chúa Giê-xu đã biết Batimê muốn gì, nhưng Ngài muốn nghe lời xác nhận nơi môi miệng của ông ta. Người mù nói: “Tôi muốn được sáng mắt lại“. Rồi Chúa Giê-xu phán: “Hãy sáng mắt, đức tin ngươi đã chữa lành cho ngươi“.
Đừng chỉ cầu nguyện: “Ôi, Đức Chúa Trời, xin hãy chúc phước cho Hội thánh con hoặc gia đình con“. Bạn muốn loại phước hạnh nào? Kinh thánh chứa đựng đến 32500 lời hứa từ Đức Chúa Trời vì thế bạn cần loại phước hạnh nào? Bạn muốn 32500 lời hứa cùng một lúc sao? Nếu bạn muốn chồng bạn được cứu, bạn phải cầu nguyện chính xác như thế này: Lạy Cha, chồng con đã 47 tuổi rồi, anh ta là người say sưa và đang làm ở bến tàu, nhưng bến tàu đang đình công và chúng con không có thu nhập. Lạy Cha xin hãy cứu anh ta. Khi tôi cầu nguyện cho Hội thánh của tôi, tôi không nói rằng: “Xin Chúa ban phước cho Hội thánh của con“. Không tôi cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, năm nay con tin cậy nơi Chúa ban cho chúng con 2000 người mới tin Chúa“. Tôi có một mục tiêu rõ nét. Tôi viết mục tiêu đó lên giấy của tôi. Trong một vài năm tôi tin cậy Chúa cho 2000 tín hữu mỗi năm. Nhưng năm nay tôi thay đổi mục tiêu, tôi đã cầu nguyện: “Lạy Cha, mỗi năm Ngài ban cho chúng con 2000 tân tín hữu, nhưng năm nay con xin quên số 2000 và ban cho chúng con thêm 2000 nữa, năm nay xin ban cho chúng con 4000 linh hồn. Trong mới hơn hai tháng đầu chúng tôi đã tiếp nhận hơn 600 tân tín hữu. Như điều ngươi tin thì sự việc sẽ xảy ra cho ngươi. Kinh thánh dạy chúng ta, bất cứ điều gì chúng ta buộc dưới đất thì trên Trời cũng buộc, và điều gì chúng ta mở dưới đất thì ở trên Trời cũng sẽ mở.
Khi Môise ở trên bờ biển thì quân đội Aicập đuổi theo hòng bắt lại, họ không biết phải làm gì. Môise bắt đầu kêu cầu cùng Chúa, Đức Chúa Trời quở trách Môise về lời cầu nguyện của ông: “Môise, tại sao ngươi kêu van cùng ta? Hãy giơ tay ngươi ra và phân rẽ biển đỏ làm hai“. Trách nhiệm của Môise là thực hiện đức tin nơi Đức Chúa Trời. Đó là trách nhiệm thực hành đức tin của mình chứ không phải trách nhiệm của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã ban lời cho các bạn. Ngài đã ban cho các bạn Đức Thánh Linh và Ngài đã ban cho các bạn đức tin, bây giờ Ngài đang yêu cầu bạn hãy tin, chúng ta không phải đợi chờ cho đến năm tới. Chúng ta có thể có những phép lạ cứu rỗi, chữa lành bệnh siêu nhiên và sự nhận lời cầu nguyện ngay hôm nay.
Thứ hai: Bạn phải có lời cầu xin chính xác. Kinh thánh nói rằng: Đức tin là thực thể nhưng điều mình đang mong muốn“. Mong muốn là thiết tha muốn có. Cơ đốc giáo không có lòng nhiệt thành là Cơ đốc giáo chết. Đức Chúa Trời không bao giờ xây dựng vương quốc của Ngài trên đức tin chết, Ngài muốn một tấm lòng nhiệt thành, khi bạn có một mục tiêu, bạn phải có một lòng nhiệt thành và một ao ước cháy bỏng thấy mục tiêu đó được hoàn tất.
Khi tôi đến Anh quốc, lòng tôi rất nặng nề khi thấy nhiều Đại giáo đường đã đóng cửa. Người ta không còn đến nhà thờ nữa. Tất cả lịch sử diệu kỳ về cuộc phục hưng của Wesley, cuộc phục hưng của cứu thế quân và những hành động của Đức Chúa Trời chỉ còn ghi lại trong sách vở. Đã qua rồi, người ta không còn đến nhà thờ nữa, họ không còn tìm Đức Chúa Trời như họ đã làm trước đây và tôi cảm thấy rằng quốc gia này phải hoặc ăn năn quay về với Đức Chúa Trời, hoặc gánh lấy nô lệ của chủ nghĩa vô thần. Trước đây, Anh quốc là quốc gia đã sai nhiều giáo sĩ đi truyền giáo quốc ngoại và Đức Chúa Trời đã ban phước hạnh cho họ, nhưng vì cớ sự bất công và sự quay mặt khỏi Đức Chúa Trời nên Ngài đã để nước này sang một bên. Có nhiều tà giáo ở nước Anh và các quốc gia phát triển hơn là một số xứ đông phương. Tuy nhiên ngọn gió phục hưng của Đức Thánh Linh đang thổi đang thổi qua các quốc gia phát triển và khắp cả trên thế giới.
Khi Đấng Christ bắt đầu chức vụ của mình trên đất, Ngài đến sông Giôđanh và chịu Báp-tem bởi Giăng Báptít. Khi Ngài đứng lên và bắt đầu cầu nguyện, dân chúng đang chờ đợi lắng nghe bài giảng chấn động của Ngài, nhưng trước khi làm bất cứ việc gì, thiên đàng đã mở ra và Đức Thánh Linh ngự xuống... Tại sao? Tại vì quyền năng của Đức Thánh Linh là câu trả lời duy nhất cho tình hình thế giới ngày nay.
Đức Thánh Linh đem sự nhiệt thành đến trong lòng bạn, bạn có thể thấy mục tiêu với lòng nhiệt thành và mục tiêu đó sống trong sự tưởng tượng của bạn. Qua sự tưởng tượng đos bạn thấy mục tiêu đó được hoàn tất và khi bạn bước đi trong sự tưởng tượng đó bạn bắt đầu cảm thấy và vui hưởng mục tiêu đã được hoàn thành.
Năm năm trước khi Đức Thánh Linh muốn tôi xây một nhà thờ to lớn như hội trường Royal Albert Hali ở nước Anh, một nơi chứa đựng được 10.000 chỗ ngồi, thì tôi đã có một mục tiêu rõ nét trong lòng tôi. Tôi bắt đầu thiết tha mong ước và qua sự tưởng tượng của tôi, năm năm về trước tôi đã thấy một thánh đường ấy rồi, tôi bước vào và vui hưởng ngôi thánh đường ấy và tôi giảng trên toà giảng nhiều lần trong ngôi thánh đường tưởng tượng đó của tôi. Tôi làm điều này nhiều lần, đến nỗi một số người tưởng rằng tôi mất trí, nhưng tôi đang sống với sự tưởng tượng đó trong đức tin.
Cha thiên thượng của chúng ta là một Đức Chúa Trời thường hay tưởng tượng bởi vì Kinh thánh nói rằng Đức Chúa Trời dựng nên chúng ta theo hình tượng Ngài, thì Ngài đã phải sáng tạo hình ảnh đó theo trí tưởng tượng của Ngài. Nếu chúng ta sử dụng trí tưởng tượng của chúng ta và nhìn thấy dân chúng và các dân tộc được dấy lên bằng quyền năng của Đức Thánh Linh, thì thế giới sẽ rung động. Hãy nhìn thấy điều đó và bạn sẽ sở hữu điều đó trong trí tưởng tưởng của bạn, rồi bạn sẽ kinh nghiệm điều đó.
Nhiều người muốn có điều đó trong thực tế trước khi họ thấy điều đó trong trí tưởng tượng của mình, nhưng sự việc không xảy ra như vậy. Nếu bạn không thấy trí tưởng tượng của bạn không có gì khác thì bạn không thể thực sự đắc thắng trong đời sống bạn. Đấng Christ đã phán rằng: “Hãy ăn năn, vì thiên đàng sắp đến gần“. Từ ngữ ăn năn trong tiếng Hy lạp là Metanoia nghĩa là thay đổi cách suy nghĩ của bạn, thay đổi cách cảm thấy của bạn. Qua Đấng Christ chúng ta có thể thay đổi từ chỗ ý thức tội lỗi đến ý thức công bình, từ chỗ ý thức bệnh tật đến chỗ ý thức được chữa lành, từ ý thức thất bại đến ý thức thành công. Kinh thánh dạy hãy cẩn thận giữ tấm lòng con hơn hết, vì nguồn sự sống do nơi đó mà ra. Đời sống tương lai bạn phát xuất từ suy nghĩ của bạn và trí tưởng tượng của bạn. Nếu bạn có những suy nghĩ tiêu cực đầy dẫy trong lòng thì bạn sẽ không bao giờ có thể chiến thắng.
Trong ba ngày tôi lưu lại Cardiff tôi có sự thông công tuyệt vời với các mục sư tại đó. Họ đã nói về thế nào là Anh quốc đã trở thành công trường truyền giáo khó khăn. Với sự chán nản họ nói về những hoàn cảnh khó khăn và bất năng. Cuối cùng tôi đã nói: “Vâng, hoàn cảnh là khó khăn vì các vị nghĩ nó là khó khăn. Quí vị có nghĩ rằng Đức Chúa Trời nghĩ đó là sự khó khăn không?“ Họ trả lời: “Không, tôi tưởng rằng không“ Tôi nói: “Vâng, nếu Đức Chúa Trời không nghĩ đó là sự khó khăn thì đừng nói đó là sự khó khăn“. Hỡi các Cơ đốc nhân hãy nghĩ như Đức Chúa Trời nghĩ, thấy như Đức Chúa Trời thấy và hãy nói như Đức Chúa Trời nói. Hãy thay đổi trí tưởng của bạn và hãy tha thiết mong ước thấy mục tiêu của bạn được hoàn thành.
Hỡi các Cơ đốc nhân hãy nghĩ như Đức Chúa Trời nghĩ, thấy như Đức Chúa Trời thấy và hãy nói như Đức Chúa Trời nói. Hãy thay đổi trí tưởng của bạn và hãy tha thiết mong ước thấy mục tiêu của bạn được hoàn thành.
Thứ ba: Bạn phải có một điều gì đó, bởi đức tin Cơ đốc nhân trong một ý nghĩa là người nghệ sĩ. Chúng ta lấy cây cọ của sự cầu nguyện, nhúng sâu vào hũ mực của lời Chúa và bắt đầu vẽ mục tiêu trong khung vải của lòng ta bằng đức tin.
Cuối cùng khi đã vẽ xong mọi việc được hoàn tất - chồng được cứu, con cái trở lại cùng Đức Chúa Trời, nhà thờ được xây cất và dân tộc được cải biến. Hãy vẽ bức tranh rõ rằng trong lòng bạn, rồi trong đức tin hãy quì gối xuống mà cầu nguyện cho đến khi bức tranh đó được biến thành thực thể, thực thể tiếng Hy lạp là Hypostasis có nghĩa là chứng thư, chứng từ hợp pháp. Một khi bạn đã có chứng từ của căn nhà, căn nhà đó thuộc về bạn. Một khi bạn co chứng từ về miếng đất, miếng đất đó thuộc về bạn. Sau khi vẽ một bức tranh đẹp đẽ trên lòng của bạn, khi bạn quì xuống cầu nguyện, một sự bình an sâu sa tràn ngập lòng bạn và bạn có sự tin quyết chắc chắn rằng Đức Chúa Trời đã trả lời. Bởi đức tin bạn đã có những chứng thư rồi và sự sở hữu luôn luôn thuộc về người có chứng thư đó.
Khi tôi cầu nguyện cho 3 triệu rưỡi đôla mà tôi cần cho sự xây cất nhà thờ, lúc đầu điều này giống như một trong những rặng núi của rặng Alpo. Gánh nặng này đè xuống trên tôi, nhất là sau khi tôi đến với ông tư hoá của Hội thánh hỏi về việc chúng tôi có bao nhiêu tiền trong Ngân hàng, ông cho biết chúng tôi chỉ có 3000 đôla. Làm thế nào tôi có thể xây cất một nhà thờ với 3000 đôla khi thu nhập bình quân hàng năm của một gia đình ở Đại hàn lúc đó là 300 đôla. Hãy tưởng tượng xây cất một nhà thờ như vậy với những tín đổ như thế dường như là vô hy vọng. Nếu tính toán theo toán học thì tôi có lẽ bỏ cuộc trước khi khởi sự, nhưng khi tôi quì xuống và nhìn vào gương mặt của Chúa Giê-xu Ngài phán: “Mọi sự đều có khả năng cho người có lòng tin“. Vì thế tôi bắt đầu cầu nguyện - một tháng, hai tháng và ba tháng trôi qua, nhưng tôi vẫn còn mang gánh rất nặng. Nửa đêm tôi thức dậy đi đến góc phòng kêu van, vật vã trước mặt Chúa. Đôi khi vợ tôi kinh hoảng, sợ tôi mất trí và thuyết phục tôi đi bác sĩ. Thường thường tôi đi đến nhà thờ bằng xe hơi, nhưng tôi quá bận cầu nguyện đến nỗi xe đến lúc nào tôi không hay. Tôi mang gánh nặng khủng khiếp vì tôi đã có mục tiêu rõ rệt. Tôi đã thấy những bức tranh này được vẽ rất rõ và tôi đã có lòng nhiệt thành, nhưng tôi vẫn chưa có sự tin quyết trong lòng. Cuối cùng, sau ba tháng, một buổi sáng kia vợ tôi mời tôi ăn điểm tâm và khi tôi ngồi vào bàn, một sự bình an sâu sa đụng đến lòng, tôi đã có sự tin quyết. Thình lình, tôi nhảy lên và la lớn: “Tôi đã có rồi! Tôi đã được rồi!“ Vợ tôi chạy lại và nói với tôi: “Hãy bình tĩnh, bình tĩnh, anh đã có được gì?“ Tôi trả lời: “Ba triệu rưỡi đôla“. Vợ tôi nói tôi điên, nhưng tôi nói với nàng rằng tôi đã có số tiền đó đang lớn dần trong bụng tôi ba triệu rưỡi. Từ đó trở đi ba triệu rưỡi đôla giống như hòn đá cuội trong lòng bàn tay đối với tôi. Tôi biết đó là của tôi và câu trả lời đang trên đường đến với tôi. Bây giờ chúng tôi đã có nhà thờ hoàn tất và đã trả hết nợ.
Khắp cả thế giới Đức Chúa Trời vẫn y nguyên. Đức tin lay động cánh tay của Đức Chúa Trời. Hãy loại bỏ tư tưởng cho rằng công việc trước mắt là bất năng và hãy đem vào tư tưởng mọi sự đều có khả năng của Chúa Giê-xu Christ chúng ta.
Thứ tư: Khi bạn có sự tin quyết nay bạn phải khởi sự gọi sự không có như đã có rồi. Bạn phải tin lời của Đức Chúa Trời khi Ngài sáng tạo vũ trụ, Đức Chúa Trời phán: “Phải có sự sáng thì có sự sáng“. Ngài đã sáng tạo ra các vì sao và cả vũ trụ này bằng lời của Ngài và Đức Chúa Trời muốn bạn nói những điều tương tự qua môi miệng của bạn.
Ápram đã một trăm tuổi, Sarai đã ngoài chín mươi tuổi khi Đức Chúa Trời ban cho ông lời hứa và quả quyết rằng ông sẽ có một con trai. Đức Chúa Trời đã đưa ra điều kiện rằng ông phải gọi đứa con trai chưa có như đã sanh rồi. Đức Chúa Trời phán: “Ta sẽ thay đổi tên người, ngươi không còn là Ápram nữa nhưng là Ápraham tức là cha của nhiều dân tộc, và vợ ngươi sẽ không là Sarai nữa nhưng là Sara nghĩa là công chúa“. Ápraham có thể nói: “Mọi người sẽ cười chúng tôi chưa có con trai và nếu chúng tôi gọi nhau là công chúa và cha của nhiều dân tộc, họ sẽ nghĩ rằng chúng tôi điên“. Nhưng Đức Chúa Trời không bao giờ thoả hiệp. Họ đã vâng lời Đức Chúa Trời vào giờ uống nước trà buổi chiều hôm đó Sarai gọi chồng: “Ông Ápraham ơi, nước trà đã sẵn sàng rồi“. Dân chúng cả làng đã nghe và nói: Cái gì? Ápraham cha của nhiều dân tộc? Bà Sarai khốn khổ này rất muốn có một cậu con trai nên bà đã gọi chồng mình là “cha của nhiều dân tộc. Ba ta chắc mất trí rồi“. Rồi người ta nghe giọng nam trung to lớn của ông chồng: “Vâng Sara, anh đến đây“. Một lần nữa dân làng nhắc lại: Cái gì? Sara? Công chúa? Mẹ của những đứa con“. Ông ta cũng chắc trong tình trạng tương tự, ông Ápraham khốn khổ. Họ không có cả búp bê trong nhà và họ đang gọi nhau là “cha của nhiều dân tộc“ và “công chúa“ thật là mấy ông bà già tội nghiệp“.
Nhưng họ đã hành động theo lời của Chúa và Đức Chúa Trời phán: Hãy gọi những sự chưa có như đã có rồi. Chúng ta phải hành động như Đức Chúa Trời đã trả lời rồi. Hãy nói ra lời của sự sáng tạo.
Các sứ đồ thời tân ước của Chúa Giê-xu Christ không bao giờ than vãn và khóc lóc trước mặt dân chúng, nhưng họ đã nói ra lời của sự sáng tạo. Khi họ cầu nguyện một mình họ thực sự cầu nguyện và khóc lóc trước mặt Chúa, nhưng khi họ ra tiền tuyến họ không bao giờ than vãn kêu khóc, nhưng đã nói ra những lời sáng tạo. “Vàng bạc ta không có, nhưng điều ta có thì ta cho ngươi, nhân danh Đức Chúa Giê-xu Christ hãy đứng dậy và đi“. Tại sao chúng ta không thể nói như thế. Chúng ta đang có một Đức Chúa Trời y nguyên, một đức tin và một lời hứa y nguyên như trước.
Đừng trở thành một người ăn mày thánh. Hãy trở thành người sáng tạo. Khi các bạn có sự tin quyết, thì hãy nói ra lời sáng tạo. Hãy nói với gia đình bạn: “Hãy yên lặng, hãy bình yên“. Hãy nói trong lòng bạn với người lân cận của bạn: “Xin Thánh Linh đến cáo trách họ“. Hãy truyền ra lời phán ra lời, rồi bạn sẽ thấy lời phán ra bởi đức tin trong lòng bạn đi ra và sáng tạo. Nếu bạn nắm lấy bốn bước này trong đời sống bạn sẽ thấy đức tin của bạn trở nên sáng tạo và bạn sẽ thấy các phép lạ được thực hiện.
Để kết luận tôi thách thức các bạn không nên sống bằng toán học nhưng hãy sống bằng đức tin. Khi Đấng Christ đang giảng trong đồng vắng có 5000 người đàn ông và rất nhiều người đàn bà con nít đến nghe Ngài suốt cả ngày. Nhận biết dân chúng đang đói bụng Chúa Giê-xu đã gọi các môn đệ của Ngài và ra lệnh “Hãy cho họ ăn“. Đây là lời sáng tạo, nhưng Philíp có tâm trí toán học đến nỗi ông đi khảo cứu rồi ông trở lại thưa với Đức Chúa Giê-xu rằng: “Thưa thầy, Ngài bảo chúng con nuôi những người này, nhưng bây giờ trời sắp tối, không có thức ăn để mua, và nếu có thực phẩm để mua chúng tôi cũng cần ít nhất 200 đơniên mà chúng tôi lại không có tiền“. Philíp đưa lời báo cáo rất chính xác theo tin tức toán học chính xác trong mọi khía cạnh. Nhưng Anhrê đi ra bởi đức tin và tìm thấy 5 cái bánh và 2 con cá. Ông mang đến cho Chúa Giê-xu bởi đức tin và khải tượng: “Thưa Chúa Giê-xu tôi có 5 cái bánh và 2 con cá dù không bao nhiêu, nhưng nếu Ngài chúc phước thức ăn này, chúng tôi biết chúng tôi có thể nuôi đám đông này“. Đấng Christ không quở trách Philíp nhưng phớt lờ ông và khi Ngài đến bên Anhrê Ngài chúc phước cho bánh và cá rồi đám đông được ăn no nê.
Bạn đang phàn nàn rằng nơi ở của bạn là một đồng vắng, rằng đây là nơi đại gian ác, rằng tinh thần vô tín đang càn quét qua quốc gia bạn và dân chúng đang tự mãn và thích nhàn rỗi? Bạn đang nói rằng đã quá trễ cho một cuộc phục hưng? Bạn đang nói rằng chúng tôi cần nhiều tiền hơn, chúng tôi đang cần xây cất nhiều hơn, cần nhiều tiện nghi tốt hơn, hoặc chúng tôi không thể làm công việc Chúa? Bạn đang có được sự hướng dẫn toán học như Philíp hay bạn sẽ đến với Giê-xu Christ và vâng phục mạng lệnh của Ngài nuôi thế hệ này? Philíp và Anhrê đều là môn đồ của Chúa Giê-xu Christ, họ cùng ở ngoài đồng vắng, họ cùng ở vào một thời điểm, họ đều có một tình trạng khó khăn như nhau, nhưng Philíp bị bỏ lơ và còn Anhrê thì được tiếp nhận. Bạn có muốn Chúa Giê-xu Christ bỏ bơ vơ và bạn ở lại một mình không?
Thế hệ này cần phép lạ và bạn biết cội nguồn của quyền phép đó rồi. Bạn có quyền năng của Đức Thánh Linh, bạn có lời hằng sống của Đức Chúa Trời, bạn biết Chúa Giê-xu Christ đang còn sống và Ngài đang kêu gọi bạn dâng mình bây giờ. Ngài đang phán với bạn “Hãy trỗi dậy đáp ứng nhu cầu của thế hệ này. Ta muốn ban phước cho họ“. Chúng ta hãy trỗi dậy bởi đức tin và khởi sự nuôi thế hệ chúng ta nhằm làm vinh hiển danh thánh của Đức Chúa Trời.
Chúng ta hãy trỗi dậy bởi đức tin và khởi sự nuôi thế hệ chúng ta nhằm làm vinh hiển danh thánh của Đức Chúa Trời.