Chuyện Cảm Động

123. Trường Phái Anh-rê - Một Tư Tưởng Được Đổi Mới

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin | Hy Vọng & Tình Yêu | www.quangharvest.com | Chăm Chỉ Đọc Sách | 01 Một Tư Tưởng Được Đổi Mới | David Yonggi Cho

Khi bạn tiếp nhận Jesus Christ làm Cứu Chúa của cá nhân bạn thì tâm linh của bạn lập tức được sanh lại. Ngay lúc đó sự sống của Đức Chúa Trời tuôn đổ vào bạn và lập tức con người thuộc linh của bạn tiếp nhận sự sống vĩnh cửu. Nhưng tâm trí bạn, tư tưởng bạn cũng phải được đổi mới giống như tâm linh được sanh lại của bạn, tâm trí phải được đổi mới phù hợp với tâm linh được tái sanh; quá trình đổi mới ấy đòi hỏi nhiều thì giờ, năng lực và sự phấn đấu trong suốt cả cuộc sống. Sự đổi mới nầy cần thiết nếu một người muốn nhận và hành động theo lời Rhema mà họ được Đức Chúa Trời ban cho, muốn cho sức mạnh sáng tạo của lời nói cứ được sống động.

01TPANHREMotTuTuongDuocDoiMoimistake 1966448 1280 1280x819

01.Trường Phái Anh-rê - Một Tư Tưởng Được Đổi Mới

Nhiều người kinh nghiệm sự tái sanh thuộc linh, nhưng họ không đổi mới tâm trí để thực sự bắt gặp tư tưởng của Đức Chúa Trời. Họ không lái con thuyền của cuộc sống mình theo hướng tư tưởng của Đức Chúa Trời. Vì lý do đó mà Đức Chúa Trời, Đấng ngự trong họ, không thể tự do hành động qua ống dẫn đời sống tư tưởng của họ. Tôi xin minh họa cho rõ vấn đề. 

Một ngày nọ, đứa con trai đầu lòng của tôi, lúc ấy cháu học lớp bốn, đến với tôi. Tôi bảo cháu cứ mạnh dạn hỏi đi, nhưng cháu lại ngập ngừng. Cuối cùng tôi bảo: “Cưng à, con cần hỏi ba việc gì vậy?”.

Cháu cười, “Ba ơi, nếu con hỏi ba một câu hỏi kỳ quặc, ba có nổi giận không?”. “Dĩ nhiên ba sẽ không nổi giận đâu”, tôi xác quyết với cháu như thế. Con cứ nói. “Ba ơi, cháu liên tục, “Ba có được phép nói dối trước hội chúng của ba không?”. “Ba đã nói dối khi nào hở con?” tôi hỏi. Cháu cười, “Con đã nghe ba cứ lập đi lập lại lời nói dối trước mặt hội chúng mà”.

Tôi giật mình. Nếu con trai tôi không tin tưởng tôi, thì ai có thể tin tôi? “Con ơi”, tôi nói, “Con ngồi xuống đây và nói cho ba biết ba đã nói dối khi nào?”. “Ba ơi, nhiều lần ba nói trước mặt hội chúng rằng ba đã nghe Chúa phán, vì thế con tò mò tìm hiểu. Mỗi thứ bảy khi ba soạn bài giảng, con đứng bên ngoài phòng làm việc của ba và con mở cửa ra xem thử ba có thật sự gặp Đức chúa Trời ở đó không? “Nhưng con chẳng bao giờ thấy ba thực sự gặp Đức Chúa Trời trong phòng làm việc của ba. Nhưng rồi vào sáng Chúa Nhật ba bước lên tòa giảng và công bố với mọi người cách mạnh dạn là ba đã gặp Đức Chúa Trời. Và như vậy là nói dối phải không? Ba đừng sợ khi nói thật với con. Con là con trai của ba. Con sẽ không kể cho ai nghe hết”.

Vì con trai tôi còn quá nhỏ, tôi biết rằng cháu không thể hiểu được nếu tôi giải thích cảm giác của mình theo những từ có tính cách thần học. Tôi cầu nguyện, “lạy Chúa, xin ban cho con lời khôn ngoan. Làm thế nào để con giải thích cho đứa con bé bỏng hiểu được mối thông công giữa con với Cha?”.

Thình lình một dòng tư tưởng kỳ lạ tuôn tràn vào lòng tôi và tôi nhìn cháu và hỏi, “Cưng ơi, ba hỏi con một câu nhé. Có bao giờ con trông thấy tư tưởng của con không?”. Cháu ngừng một lát. “Dạ không, con chẳng thấy tư tưởng của con ở đâu cả”. “Như vậy đầu óc con trống rỗng”, tôi trả lời. “Con không suy nghĩ điều gì cả sao?”.

“Ba ơi, con phải có tư tưởng chứ. Vì con có suy nghĩ thì con mới có thể nói ra được”. “Nhưng”, tôi chỉ vào đầu cháu, “Ba đâu có thấy tư tưởng của con”. “Làm sao ba thấy tư tưởng của con được?” cháu hỏi. Nó ở một vùng nào đó trong óc con, và ba không thể thấy được. “Vậy”, tôi nói “dù con không thấy tư tưởng của con, nhưng con vẫn thực sự có tư tưởng phải không?”. “Chắc chắn như thế ba ạ”, cháu trả lời “Như vậy”, tôi giải thích, “ba gặp Đức Chúa Trời dù con không thấy Ngài bằng mắt trần của con. Đức Chúa Trời giống như tư tưởng của con. Kinh Thánh chép rằng Đức Chúa Trời là Lời.

“Con ơi, Lời nói là gì? Lời nói là tư tưởng được bao phủ bằng từ ngữ. Nếu tư tưởng của Đức Chúa Trời được từ ngữ của tiếng Trung Hoa bao phủ, thì người Trung Hoa hiểu được tư tưởng của Đức Chúa Trời, khi tư tưởng của Đức Chúa Trời được chiếc áo ngôn ngữ tiếng Anh phủ lên, thì người Anh, Người Mỹ hiểu được. Khi tư tưởng của Đức Chúa Trời đến với chúng ta trong ngôn ngữ Triều Tiên, thì chúng ta là người Triều Tiên hiểu được.

“Con ơi, ba gặp Đức Chúa Trời khi ba đọc Kinh Thánh, Lời nói của Đức Chúa Trời, và tư tưởng của Đức Chúa Trời chạm vào tư tưởng của ba trong một lãnh vực không thấy được, và ba đã trò chuyện với Cha thiên thượng qua lời nói của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời giống như tư tưởng.

Thình lình con trai bé bỏng của tôi nắm được ý nghĩa, và cháu gật đầu: “Con không thể thấy tư tưởng của con, nhưng con vẫn biết rằng con có tư tưởng. Vâng, Đức Chúa Trời giống như tư tưởng. Con không thể thấy Đức Chúa Trời, nhưng Đức Chúa Trời ở đấy. Con hết thắc mắc rồi. Ba ơi, con xin lỗi ba, vì con đã hiểu lầm ba”.

Khi con tôi ra khỏi phòng tôi đứng dậy và ngợi khen Đức Chúa Trời. Cha ôi, con sợ rằng con của con không hiểu, nhưng cháu đã hiểu được, con biết điều ấy không do con làm được, mà Đức Thánh Linh đã giúp đỡ con, ban cho con những lời để giải thích sự hiện diện kỳ diệu của Ngài. Bây giờ tôi xin hỏi bạn một câu. Đức Chúa Trời như thế nào? Ngài có hình thức nào không? Ngài có giống như loài người không? Làm thế nào để bạn giải thích sự hiện diện của Đức Chúa Trời.

Đức Chúa Trời giống như tư tưởng. Nếu bạn không có tư tưởng nào thì Đức Chúa Trời chẳng có ống dẫn nào để qua đó Ngài nói với bạn. Bạn không thể dùng tay để tiếp xúc với Đức Chúa Trời, cũng không thể hít thở Đức Chúa Trời như hít không khí vào lồng ngực của bạn, vì Đức Chúa Trời không thuộc về thế giới cảm xúc. Bạn chỉ có thể gặp được Đức Chúa Trời qua phạm vi đời sống tư tưởng của bạn. Tư tưởng của Đức Chúa Trời đến qua lời của Ngài, hay qua Thánh Linh Ngài. Tư tưởng của Ngài tiếp xúc với tư tưởng của bạn và tại đấy bạn gặp Đức Chúa Trời. Vì vậy nếu bạn không đổi mới nếp sống suy nghĩ của bạn, nếu bạn không đổi mới tâm trí mình sau khi tin Chúa thì Đức Chúa Trời không thể thực hiện sự bày tỏ chính mình Ngài cho bạn.

Nhiều người vẫn còn sống bằng tâm trí cũ của mình sau khi tin Chúa. Nếp suy nghĩ cũ này rất hạn chế, vì vậy mà Đức Chúa Trời bị hạn chế do loại nếp sống suy nghĩ sai lầm này. Bước đi gần gủi với Đức Chúa Trời bạn phải đổi mới tâm trí và nếp sống suy nghĩ của bạn. Nếu bạn không đổi mới cách suy tư của bạn, thì Đức Chúa Trời không thể đến và tương giao với bạn. Đức Chúa Trời không cư ngụ trong tâm trí bị ô nhiễm, như cá và chim sẻ không tồn tại trong một cái hồ bị ô nhiễm.

Bạn phải thay đổi cách suy nghĩ của bạn để đức tin có thể trỗi dậy qua nếp sống suy nghĩ của bạn. Đức tin không phun ra từ tâm linh bên trong bạn. Đức tin cộng tác với tư tưởng của bạn, và đức tin đến từ sự nghe và được nghe Lời của Đức Chúa Trời rao giảng.

Trước hết bạn phải nghe, và qua việc nghe, Lời của Đức Chúa Trời đến với tư tưởng của bạn, qua tư tưởng của bạn, tư tưởng của Đức Chúa Trời đi vào tâm linh bạn và tạo ra Đức tin. Vì thế nếu bạn không đổi mới cách suy nghĩ, bạn không thể hiểu đầy đủ Lời của Đức Chúa Trời, và không có sự đổi mới tâm trí và sự nghe Lời Đức Chúa Trời, bạn không thể có đức tin. Đức tin do sự nghe mà đến.

Và bạn nghe điều gì? Bạn nghe tư tưởng của Đức Chúa Trời lãnh vực suy nghĩ của bạn được thấm nhuần tư tưởng của Đức Chúa Trời và sinh sản ra đức tin, và qua đức tin của Đức Chúa Trời có thể tràn chảy qua bạn đến những người khác. Nếp sống suy nghĩ của bạn rất quan trọng, bạn phải đổi mới tâm trí mình. Có ba bước để bạn có thể đổi mới tâm trí, và bạn phải theo đúng những bước nầy trước khi bạn tới một sự đổi mới trong đời sống tư tưởng của bạn.

++++++

Bước đầu tiên là bạn phải thay đổi thái độ suy nghĩ từ thái độ tiêu cực sang thái độ tích cực. Chúng ta hãy xem Phierơ, môn đệ của Chúa Jesus, là một tấm gương cho chúng ta. Các môn đệ của Chúa Jesus ở trong một chiếc thuyền trên biển Galilê. Đó là một đêm tối mưa bão, sóng dâng lên rất cao chiếc thuyền tròng trành dữ tợn.

02TPANHREMotThaiDoSuyNghiThay Doi alone 1869997 1280x854

Họ chèo chống hết sức khó khăn mong sao giữ được chiếc thuyền không bị chìm thình lình họ thấy Jesus Christ đi bộ trên bộ mặt nước đến gần họ. Lúc bấy giờ có lời tương truyền rằng nếu người đi biển nào trông thấy ma trên biển thì chắc chắn chiếc thuyền của người ấy sẽ chìm. Vì vậy khi những môn đồ ngư phủ nầy trông thấy Christ họ hoảng sợ, nghĩ rằng chiếc thuyền của họ sẽ chìm và chắc họ sẽ chết.

Nhưng Chúa Jesus phán, “Ta là Christ đừng sợ hãi”.

Phierơ la lớn, “Nếu Ngài là Jesus, xin hãy bảo tôi đến với Ngài”. Phierơ luôn luôn nói trước khi suy nghĩ. Ông là một con người cảm xúc dữ dội; nhưng ông có ân tứ dạn dĩ, vì vậy Đức Chúa Trời sử dụng ông. Bấy giờ Đấng Christ bảo ông đến. Phierơ nghe mạng lịnh nầy, ông lập tức chấp nhận lời truyền lệnh của Chúa Jesus vào trí, và sự suy nghĩ của ông được đổi mới.

Nói theo cách loài người, Phierơ chẳng bao giờ có thể đi bộ trên mặt nước được, nhưng khi ông tiếp nhận lời phán của Chúa Jesus Christ, lập tức ông đổi mới tâm trí. Ông đổi cách suy nghĩ từ tiêu cực sang thái độ tích cực. Phierơ chẳng bao giờ tin rằng ông có thể đi bộ trên mặt nước, nhưng khi nghe lệnh truyền của Chúa Jesus và khi ông chấp nhận lệnh truyền thì ông thay đổi tư tưởng của mình; ông tin rằng mình có thể đi bộ trên mặt nước. Ông thay đổi sự suy nghĩ và con người luôn luôn hành động theo điều mình suy nghĩ.
Vì thế khi Phierơ đổi mới tư tưởng của mình, ông đặt tư tưởng mình vào cảnh ngộ là mình có thể đi bộ trên mặt nước, ông hành động phù hợp với điều đó và nhảy ra khỏi thuyền. Vào đêm tối như mực và các lượn sóng dâng lên rất cao. Nhưng ông dạn dĩ liều mạng sống mình, bằng đức tin bước ra và ông bắt đầu đi bộ trên mặt nước. Những phép lạ xảy đến khi tâm trí được đổi mới, và khi Phierơ chuyển biến tâm trí mình, ông bắt đầu đi bộ trên mặt nước. Ông bước cao trên những ngọn sóng, ông đã thực sự bước cao trên những ngọn sóng, ông đã thực sự bước đi trên mặt nước.

Nhưng thình lình ông nhìn xung quanh. Ông thấy thung lũng đen ngòm do những lượn sóng bão tạo ra, và ông bắt đầu hồi tưởng lại cách suy nghĩ cũ kỹ của mình. “Hãy xem tôi”, ông suy nghĩ. Tôi không phải là con người sao? Tôi đang đi bộ trên mặt nước, và con người không thể nào đi bộ trên biển giống như vậy. Con người chỉ đi bộ trên mặt đất, chứ không đi bộ trên mặt nước được. Tôi không phải là một con cá, nhưng hãy nhìn xem tôi. Tôi đang đi bộ trên mặt nước. Điều này sai rồi, tôi không thể làm được việc nầy.

Ông hãy thay đổi mẫu mực suy nghĩ của mình. Ông nghĩ rằng mình không thể đi bộ trên mặt nước, và ông chìm ngay lập tức.Chỉ qua đời sống tư tưởng của chúng ta Đức Chúa Trời mới liên hệ với chúng ta. Khi Phierơ nhận lời Rhema từ Đấng Christ ông đổi mới sự suy nghĩ của mình và vì vậy ông nghĩ rằng mình có thể đi bộ trên mặt nước, thì ông đã đi được. Khi ông thay đổi sự suy nghĩ và nghĩ rằng mình không thể đi bộ trên mặt nước lập tức ông sụp xuống nước ngay.

Đây là ý niệm rất quan trọng, vì một người nghĩ thế nào người đó sẽ hành động thế ấy. Nếu bạn nghĩ mình là một ông vua hay một nữ hoàng, bạn sẽ hành động như một vua hay một nữ hoàng. Nếu bạn nghĩ rằng mình không xứng đáng hay không biết tính toán, thì bạn sẽ hành động như một người không xứng đáng và không biết tính toán.Vì vậy chúng ta cần đổi mới chiều hướng suy nghĩ của mình cách sống động và suy nghĩ cách tích cực. Tôi xin minh họa điểm nầy bằng một ví dụ cụ thể.

Tôi có quen một bác sĩ, ông ta công bố mình là người vô thần. Tôi cũng chịu nhiều đau khổ vì ông; bởi trong một thời gian dài ông ta là người chống đối mạnh mẽ chức vụ của tôi, và thách thức đức tin của tôi nữa, ông công kích lời nói và niềm tin của tôi. Rồi một ngày nọ, vị bác sĩ ấy bị một cơn đột quị nặng và ông ta bị liệt. Kết quả của sự tê liệt nầy ông ta đang chết dần mòn. Cuối cùng, ông đến nhà thờ của tôi và xin tôi cầu nguyện cho ông được chữa lành. Nhiều người khoe khoang về quan điểm vô thần của họ, nhưng khi họ kinh nghiệm một vực thẳm của đêm tối mù mịt và đối diện với những cuộn sóng cao ngất của bão tố, thì sự vô thần của họ yếu dần đi. Vì thế vị bác sĩ nầy đến nhà thờ và tôi cầu nguyện cho ông tiếp nhận lời cầu nguyện bằng đức tin, và ông đứng dậy bước ra khỏi xe lăn tay, bước đi mạnh mẽ. Tất cả mọi người vỗ tay và la lớn cảm tạ Đức Chúa Trời.

Sáng Chúa Nhật kế đó, ông đến nhà thờ một mình không cần ai giúp đỡ. Một lần nữa ông xin tôi cầu nguyện cho ông, nhưng vì tôi không đích thân cầu nguyện cho ông, ông lại thay đổi cách suy nghĩ; tư tưởng của ông trở lại như cũ và ông quay hướng cơn đột quị (bất thình lình đôi chân sụm xuống) nhìn về phía bản ngã của mình. Vì ông không thể nhận sự cầu nguyện bằng đức tin từ tôi, nên ông vô tín trở lại, và khi ông bước ra khỏi phòng làm việc của tôi để ra xa, chân ông sụm xuống và vợ ông phải gọi xe cấp cứu để chở ông đến bệnh viện.

Ông bị liệt trở lại vì ông đã thay đổi sự suy nghĩ của mình. Quyền năng của Đức Chúa Trời đã rời khỏi ông, và giống như Phierơ bắt đầu nghi ngờ và bị chìm xuống biển Galilê, thì vị bác sĩ nầy đã rơi vào trong sự sợ hãi của mình và một lần nữa ông bị liệt.
Tư tưởng rất quan trọng, vì vậy đừng bỏ qua việc đổi mới nếp sống suy nghĩ của mình. Hãy suy nghĩ tích cực. Đừng suy nghĩ tiêu cực. Đức Chúa Trời là sự sáng, và trong Ngài không có sự tối tăm; không có sự tiêu cực ở trong Đức Chúa Trời, vì trong Đức Chúa Trời chỉ có sự tích cực. Những điều tích cực luôn luôn xảy ra; vì thế muốn tương giao với Đức Chúa Trời bạn phải đổi mới tâm trí mình để suy nghĩ tích cực. Hãy dùng Lời của Đức Chúa Trời nuôi dưỡng tâm trí bạn vì lời của Ngài đầy sự sống tích cực.

Cũng cẩn thận khi nuôi mình bằng Lời Đức Chúa Trời, và cũng đừng hạn chế tư tưởng của mình vào những khuôn mẫu suy nghĩ có tính truyền thống.

Phải có tư tưởng cách mạng. Nhiều người vẫn còn bị bó buộc vì họ chỉ theo cách truyền thống, rập theo khuôn mẫu từ trước truyền lại, vì thế Đức Chúa Trời không thể thực hiện những công tác vĩ đại mà Ngài muốn làm qua đời sống họ. Nhưng nếu bạn tiếp nhận Lời Đức Chúa Trời và làm cách mạng hóa nếp suy nghĩ của bạn, thì bạn sẽ đạt lên những mức độ cao vượt quá những hạn chế hiện thời của bạn.

Ở tại Triều Tiên, năm 1971, tôi có buổi họp với một trăm Mục sư cộng tác với tôi vào mỗi sáng. Mỗi sáng từ 9:00 đến 9:30 tôi đều thách thức họ, yêu cầu họ cách mạng hóa nếp suy nghĩ của mình.

Đừng nghĩ theo truyền thống từ trước tới nay”, tôi khuyên giục họ. “Cũng đừng nghĩ theo sự suy nghĩ và sự giảng dạy của Mục sư Cho Yonggi. Hãy đi thẳng vào Lời của Đức Chúa Trời. Hãy nuôi mình bằng Lời Đức Chúa Trời. Hãy phát triển nếp suy nghĩ của bạn theo Lời Kinh Thánh!, rồi Đức Chúa Trời có trọn quyền tự do bày tỏ chính mình Ngài qua tư tưởng của bạn”.

Sau khi tôi nói những lời này, những người cộng sự với tôi được khích lệ lớn. Họ tiếp nhận Lời Đức Chúa Trời, và nếu họ chạm đến một tư tưởng cách mạng, họ thực hiện ngay, và sau đó tôi thấy được những kết quả. Tôi không can thiệp vào công việc của họ, ngoại trừ những trường hợp họ gặp khó khăn.

Có một lần tôi được ủy nhiệm, và quyền ấy vẫn còn ủy nhiệm cho tôi, và tôi không còn lo lắng về việc đó. Chính là qua sự tiếp xúc tích cực, tôi làm việc với các cộng tác viên của tôi, những Mục sư thành công, mỗi người chịu trách nhiệm cho buổi nhóm, đáp ứng nhu cầu của mỗi nơi nhóm có năm ngàn thành viên người lớn.

++++++

Khi bạn đã thay đổi thái độ suy nghĩ từ tiêu cực sang tích cực bước thứ hai bạn phải làm là tự huấn luyện mình liên tục suy nghĩ đến những điều kiện phép lạ. Điều này được nhìn thấy trong đời sống của những môn đệ của Chúa Jesus Christ. Một lần nọ Chúa Jesus vào hoang mạc có 5.000 người đàn ông đi theo Ngài.

03TPANHRESuyNghiTrongNhung alone 480474 1280x853

Bên cạnh số 5.000 người đàn ông nầy có thêm 10.000 phụ nữ cùng với con cái của họ, thực tế của đám đông nầy ước chừng 20.000 người. Trời sẩm tối mọi người đều đói. Trời càng tối và càng lạnh, phụ nữ và trẻ con bắt đầu ngồi xuống dọc bên đường.

Chúa Jesus gọi Philíp, “Philíp ơi, ta thấy đoàn dân nầy đói rồi. Hãy cho họ ăn”.

Vì vậy Philíp nhận mạng lịnh từ nơi Chúa để cung cấp thức ăn cho đoàn dân đông đúc nầy. Nói theo danh từ của thời buổi hiện tại, bạn có thể thấy Philíp tổ chức cái mà ngày nay chúng ta gọi là một ủy ban để bàn luận cách tổ chức bữa ăn vĩ đại cho đoàn dân đông này không? Hãy tưởng tượng việc ông triệu tập các thành viên của ủy ban nầy, ông cho mời tất cả những môn đệ khá thông minh ngồi lại.

Với tư cách chủ tọa, ông khai mạc cuộc họp, “Thưa quí vị, Cứu Chúa chúng ta truyền lịnh cho tôi phải đãi tiệc cho 20.000 người tại trong nơi sa mạc đây. Vì vậy ủy ban của chúng ta phải có trách nhiệm làm việc đó. Ai có ý kiến gì không? Một người giơ tay lên, sau khi Philíp nhận ra ông, ông nói, “Ông không biết là chúng ta đang ở trong sa mạc sao? Chúng ta đâu có ở trong phố Giêrusalem. Hoàn toàn bất lực trong việc nghĩ đến sự ăn uống của những người nầy”.

“Tôi cũng nghĩ như thế”, có lẽ Philíp trả lời, “Xin ông thư ký viết câu đó vào”. Người thứ hai giơ tay lên, “Thưa ông chủ tọa, tôi muốn hỏi ông một câu. Chúng ta có đủ tiền không? Chúng ta cần ít nhất là hai trăm đơ-ni-ê để mua cho mỗi người một miếng bánh nhỏ liệu chúng ta có đủ số tiền đó không”. “Không”, Philíp đáp, “chúng ta không có lấy một xu”.

“Vậy là việc cung cấp thức ăn cho họ vượt qúa điều suy nghĩ của ông phải không”, người đàn ông đó nhắc lại.

“Vâng, tôi nhất trí với ông”, Philíp quay lại nhìn ông. “Xin ông thư ký cũng ghi câu ấy vào”.

Người thứ ba nói lớn, “Thưa ông chủ tọa, ông có biết lò bánh nào có thể cung cấp ngay một lúc nhiều bánh như thế không?

“Không”. Philíp nói, “tôi không biết lò bánh nào ở quanh đây cả”.

“Vậy, chà, phải mất nhiều tuần lễ mới làm đủ bánh để cung cấp thức ăn cho đoàn dân này, và như thế là không thể được!”.

“Vâng, tôi đồng ý với ông”. Philíp nói “Ông thư ký, hãy ghi câu ấy vào nữa”.

Sau đó, một môn đệ khác nói, “Thưa ông chủ tọa, tôi xin góp ý kiến. Ông biết bây giờ trời đã xế chiều. Tại sao chúng ta lại không giải tán đám đông, bảo họ mỗi người tự tìm chỗ ngủ và tự tìm thức ăn!”.

Buổi họp kết thúc, và Philíp ghi nhận tất cả ý kiến. Nhưng những ý kiến nầy đều là tiêu cực và không thể thực hiện được, bác bẻ lại những lời dạy của Jesus Christ và trực tiếp chống đối lại mạng lịnh của Ngài.

Rồi, Philíp đến cùng Chúa Jesus để thông báo cho Ngài sự việc ấy, nhưng khi ông bắt đầu nói, thì Anh-rê bước đến, tay cầm năm chiếc bánh và hai con cá. Philíp lớn tiếng, “Anh-rê, anh đang làm trò cười cho chúng ta hay sao? Anh đang làm đấy? Anh dùng năm chiếc bánh và hai con cá nầy cho cả đoàn dân 20.000 người nầy ăn sao? Anh mất trí rồi, Anh-rê ơi!”.

Nhưng Anh-rê không trả lời. Ông chỉ đem năm chiếc bánh và hai con cá đến với Chúa Jesus. “Chúa Jesus ơi, chừng nầy chẳng thấm vào đâu so với cả đoàn dân đông đảo nầy, nhưng dù sao con cũng đem đến cho thầy”.

Anh-rê nghe lệnh truyền của Chúa Jesus, tâm trí ông tiếp nhận mạng lệnh, và mặc dù nghi ngờ nhưng ông vẫn mang thức ăn ông tìm được đến cho Chúa. Anh-rê đã suy nghĩ tích cực, và qua sự suy nghĩ nầy ông đáp ứng được khải tượng của Chúa Jesus.

Rồi Chúa Jesus chúc phước cho bánh và cá đó, làm cho tăng lên bội phần và cả đoàn dân đông đảo ấy ăn no nê.
Tất cả Cơ Đốc Nhân đều thuộc về Christ; nhưng trong Đấng Christ có hai trường phái suy nghĩ: trường phái của Philíp và trường phái của Anh-rê. Bất hạnh thay, rất nhiều nhà thờ thuộc về trường phái của Philíp, chỉ nói về những điều không thể xảy ra. Họ la lên rằng đây là nơi sa mạc và bây giờ quá trễ rồi, và không thể nào cung cấp thức ăn cho đoàn dân được. Họ rất ít lời nói đức tin và chỉ nói về những sự không thể được.

Bạn thuộc về trường phái nào? Tôi biết có nhiều người ghi danh tham dự vào những trường cao đẳng và đại học khác nhau, nhưng đời sống suy nghĩ của bạn thuộc về trường phái nào? Bạn thuộc về trường phái của Philíp hay thuộc về trường phái của Anh-rê?

Vào năm 1969, khi Chúa phán với lòng tôi và bảo tôi xây dựng một nhà thờ chứa 10.000 người, tôi run sợ. Giống như Philíp, mỗi lần họp ban trưởng lão tôi nghĩ như Philíp và họ cũng nghĩ như các môn đệ của Philíp. Họ nói với tôi rằng điều đó không thể được.

Khi tôi nói vấn đề này với 600 chấp sự của tôi, một lần nữa, những người này cũng nói cùng một cách. Vì vậy, tôi cũng theo trường phái của Philíp, đến với Chúa Jesus và thưa với Ngài rằng, “Thầy ơi, con không thể xây dựng nhà thờ ấy được“. Nhưng Đấng Christ lại truyền lệnh vào lòng tôi rằng, “Ta không bảo con bàn bạc với các trưởng lão và các chấp sự của con. Ta bảo con đi và xây cất nhà thờ”.

Rồi qua Thánh Linh, Chúa Jesus phán với lòng tôi, “Cá nhân con con có thể dâng hiến điều gì?”.

Trong lòng tôi, tôi biết Ngài đang hỏi điều gì, nhưng tôi từ chối không nhận lời yêu cầu của Ngài, tôi nói, “Chúa ơi, đừng yêu cầu con làm điều ấy. Con lập gia đình lúc ba mươi tuổi, và suốt qua những năm nay con dành dụm được một số tiền để xây một căn nhà đẹp và tặng cho vợ của con. Con không thể bán ngôi nhà ấy được”.

Nhưng Chúa trả lời, “Hãy dâng những gì con có”.

“Cha ơi, nhà đó chỉ khoảng 20.000 đô”, tôi khóc, “chừng đó không thể xây được ngôi giáo đường lớn với các phòng phụ thuộc. Tổng trị giá của công trình kia lên đến năm triệu đô la số tiền bán ngôi nhà của con chẳng đủ vào đâu”.

Nhưng Đức Chúa Trời phán, “Hãy bán ngôi nhà của con và bằng đức tin mang số tiền ấy đến cho Ta”.

“Ô, Chúa ôi, điều nầy kinh khủng quá!” Tôi thưa với Đức Chúa Trời. “Làm sao con làm điều đó được?”.

“Nếu con luôn luôn tin lời con phán”, Chúa nhắc nhở, thì trước hết con phải tình nguyện dâng hiến những gì con có và những điều con sở hữu”.

Đối với người vợ của một người Triều Tiên thì căn nhà là tất cả của ta. Đó là nơi bà nuôi nấng con cái và xây dựng cuộc sống của bà ta và đó cũng là tài sản quí nhất của bà. Vì thế tôi rất sợ khi nói điều nầy với vợ tôi, và tôi bắt đầu chiến đấu trong sự cầu nguyện. Tôi cầu nguyện để vợ tôi bằng lòng bán nhà.

Một buổi chiều nọ, tôi mua mấy chiếc khăn và bó hoa đem về nhà làm quà tặng vợ tôi. “Tại sao mình tặng em món quà nầy?” Vợ tôi hỏi. “Có phải anh lo rằng em không yêu anh nữa sao?” Nhưng nàng đã hài lòng và chuẩn bị bữa tối rất ngon.

Ngợi khen Đức Chúa Trời”, tôi đáp. “Anh rất hạnh phúc vì đã chọn em. Nếu Đức Chúa Trời còn cho phép anh chọn thêm một người con gái khác nữa. Thì anh lại sẽ chọn em. Mỗi ngày em càng có ý nghĩa cho anh”. Sau một lúc, khi tôi cảm thấy đúng lúc, tôi nói, “Mình ơi, anh có một nan đề lớn”.

Nàng nhìn tôi, tỏ vẻ quan tâm, và hỏi, “Anh nói cho em nghe đi”.

“Chúng ta sẽ xây một nhà thờ lớn có 10.000 chỗ ngồi”, tôi nói, “nhà thờ đó có giá trị năm triệu đô la và khi anh đang cầu nguyện cho vấn đề nầy, thì Thánh Linh phán với lòng anh rằng nếu anh muốn có số tiền để khởi công xây cất nhà thờ, anh phải bắt đầu từ tài sản riêng của mình. Đức Chúa Trời muốn chúng ta dâng năm cái bánh và hai con cá.... và năm cái bánh và hai con cá ấy chính là căn nhà của chúng ta!”.

Vợ tôi tái mặt, nàng nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “căn nhà nầy thuộc quyền của em, không phải của anh. Đố anh đụng đến nhà nầy. Nó thuộc về em và của các con. Anh không thể dâng nó được”.

Phản ứng của nàng đúng y như điều tôi sợ. Rồi tôi đến với Chúa và cầu nguyện. “Lạy Chúa, bây giờ con đã làm xong những gì con có thể làm. Phần còn lại thuộc về Ngài. Xin Ngài sai Thánh Linh đến cắn rứt lòng vợ con để nàng sẽ đầu phục”.

Đêm ấy khi tôi cầu nguyện, tôi có thể thấy vợ tôi trằn trọc liên tục và vật vã không ngũ được. Tôi biết Đức Thánh Linh đang làm việc. Tôi thưa với Chúa, Ô, Chúa ơi, xin Ngài cứ thúc đẩy nàng”.

Và chắc chắn như thế, Chúa đã thúc đẩy nàng; vì gần một tuần nàng không ngủ được, đôi mắt thâm quầng. Cuối cùng nàng đến với tôi, “Em không còn giữ lập trường được nữa. Em không thể từ chối điều Thánh Linh cần. Em sẽ dâng ngôi nhà”. Vì vậy nàng đem giấy tờ nhà cửa đến và chúng tôi giao giấy tờ cùng nhà cửa cho ủy ban xây dựng nhà thờ. Chúng tôi giống như Anh-rê, người chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá trên tay, có đức tin tin rằng Chúa Jesus sử dụng phần thức ăn nhỏ nầy nuôi cả một đoàn dân đông đảo. Cũng vậy chúng tôi thuộc về trường phái của Anh-rê.

Tuy nhiên, một ngày nọ, vấn đề vị trí xây cất nhà thờ được đặt ra. Chính phủ Triều Tiên đang thiết kế một khu vực đặc biệt gọi là đảo Yoido. Đồ án thiết kế khu vực nầy rập theo khuôn mẫu của của Đảo Manhattan ở New York. Họ xây dựng những tòa nhà vĩ đại làm cơ sở chính quyền các cấp trên vùng đất ấy và cho phép xây cất một nhà thờ tại khu vực đó. Các giáo hội khắp Triều Tiên đều gởi giấy đăng ký đến nào là trưởng lão, Báp tít, Giám lý, Công giáo, Phật giáo và khổng giáo. Tất cả đều đưa kế hoạch và gởi đến Quốc Hội để xin phép xây dựng một nhà thờ tại vùng đất đặc biệt này.

Tôi cùng làm đơn đem nộp. Người chịu trách nhiệm nhận đơn nhìn tôi và hỏi, “Ông thuộc giáo phái nào?”.

“Hội chúng của Đức Chúa Trời”, tôi trả lời.

“Có phải ông muốn nói đến một nhà thờ nơi người ta la hát ca ngợi Đức Chúa Trời và làm ồn ào phải không? Và cầu nguyện cho người bịnh và nói những ngôn ngữ kỳ lạ phải không?
“Vâng, đúng thế”, tôi trả lời.

Ông ta lắc đầu, “Ông biết nhà thờ sẽ xây dựng nầy được đặt trước tòa nhà Quốc Hội. Nhà thờ nầy phải nghiêm trọng, uy nghi, còn nhà thờ của ông thì không thế. Chúng tôi không thể nhận đơn của ông”.

Tuy nhiên, lòng tôi lại sung sướng vì đây là cớ khiến tôi khỏi xây nhà thờ. Tôi trở về cầu nguyện với Chúa, “Lạy Chúa, Ngài nghe điều ấy rồi phải không? Chúng con không trang nghiêm đủ để được phép xây cất nhà thờ tại đấy”.

Bạn có thể đem mọi lý do khước từ đến với Chúa, nhưng Đức Thánh Linh luôn luôn có câu trả lời. Chúa Thánh Linh trả lời cho tôi, “Ta bảo con đi và nộp đơn xây cất nhà thờ khi nào?”.

“Con không được làm nhiệm vụ ấy sao?” tôi hỏi.

“Con yêu qúi của ta ơi”, Ngài trả lời, “con không nên theo con đường mà bây giờ con đang đi. Con phải đi đường khác, con đường cầu nguyện và đức tin”.
Vì vậy tôi bắt đầu kiêng ăn và cầu nguyện. Kế đó Thánh Linh phán với lòng tôi. “Con hãy đi tìm người có trách nhiệm mở mang bán đảo ấy”.

Tôi đi và chẳng bao lâu được biết là ông phó thị trưởng của thành phố là người chịu trách nhiệm mở mang toàn thể khu vực ấy. Tôi bắt đầu hỏi thăm về ông cũng như tư thất của ông, và tôi cũng biết thêm rằng mẹ ông là tín hữu giáo hội trưởng lão. Vì thế tôi đến thăm bà, cầu nguyện cho bà và bà được đầy dẫy Thánh Linh. Sau đó bà bắt đầu sinh hoạt với Hội Thánh tôi.

Ở Triều Tiên bà già có toàn quyền sai bảo con dâu. Tôi nói với bà nên đem dâu bà đến nhà thờ, “Dâu của bà cũng phải được cứu chớ!”.

Vì vậy bà cầu nguyện và tôi cầu nguyện, và bà đem vợ của con trai bà đến nhà thờ. Sau khi nghe giảng, cô ta dâng lòng mình cho Đấng Christ và được đổ đầy Thánh Linh.

Sau đó tôi bắt đầu nói chuyện với cô nầy, tôi tự nghĩ, “nếu mình chinh phục được người vợ, thì sẽ biết cách để chinh phục người chồng”. Vì vậy tôi khuyên cô, “Cô nên đưa chồng của cô đến nhà thờ nữa”.

“Nhưng anh ấy rất bận việc, cô ta trả lời”.

“Cô không muốn anh ấy bị xuống địa ngục phải không?”, tôi nghiêm nghị hỏi. “Vậy hãy đem anh ấy đến nhà thờ”.

Cuối cùng cô ta đưa được chồng mình đến nhà thờ nhằm lúc tôi giảng một sứ điệp đầy quyền năng. Dù tôi không nhìn thẳng vào mặt ông ta, nhưng tôi đang giảng cho ông, và ông đã dâng lòng mình cho Chúa một cách chân tình.

Chủ nhật sau đó ông vào phòng làm việc của tôi. “Thưa Mục sư, ông biết tôi chịu trách nhiệm trong việc mở mang bán đảo Yoido. Chúng tôi cho phép xây cất một nhà thờ cho nhiều người Triều Tiên ở tại đấy. Tôi ước chúng ta đem nhà thờ của mình sang đấy”.

Tôi muốn la to, nhưng Đức Thánh Linh không cho phép. Có đôi lúc Thánh Linh hành động cách ẩn mật; Thánh Linh buộc lòng tôi phải nói không, nhưng tôi cãi lại, “sao lại không nhận, con đã hết sức khó nhọc để làm việc nầy mà”. Trong lúc lòng tôi reo lên để nhận lời, thì tôi lại nói với vị phó thị trưởng, “Thưa ông phó thị trưởng, chắc không được. Việc dời nhà thờ nầy sang đảo Yoido rất tốn kém, ít nhất chúng ta phải mua ba hay bốn mẫu đất. Số tiền chắc hơn năm triệu đô la. Tôi nghĩ điều nầy không thể được. Rồi có điều nầy còn tệ hơn là chúng ta bị coi là Giáo Hội Ngũ Tuần không trang nghiêm, và chắc họ cũng không chấp nhận đơn xin của tôi”.

Ông mỉm cười và nói, “Tôi nghĩ tôi có cách. Ông hãy cầu nguyện một tuần rồi tôi sẽ trở lại. Ông có thể cho tôi biết dứt khoát, vì tôi phải xếp đặt mọi việc gấp rút”.

Tôi cầu nguyện suốt cả một tuần, và tuần sau ông ta trở lại phòng làm việc của tôi, “Thưa Mục sư, nếu Mục sư quyết định dời nhà thờ sang đấy, thì tôi sẽ sắp xếp cho Mục sư khu đất tốt nhất. Tôi cũng sẽ làm mọi thủ tục giấy tờ, mọi chi phí do văn phòng của tôi trả. Tôi sẽ nhờ người cộng sự của tôi sang Quốc Hội để nhận những bản giao kèo cần thiết, và tôi sẽ lo tất cả mọi thủ tục giấy tờ về việc đó nữa. Hơn thế nữa, tôi sẽ sắp xếp mọi sự để ông mua đất theo tài khoản từ chính quyền thành phố”.

Bấy giờ Thánh Linh nói vào lòng tôi. “HÃY LA LỚN”.

“Thưa ông phó thị trưởng, tôi chấp nhận”, tôi trả lời.

Đức Chúa Trời đã ngăn trở không cho tôi trả lời “đồng ý” cách đây một tuần, và kết quả là không những chúng tôi nhận được đất một cách kỳ diệu, mà chúng tôi còn được cứu khỏi việc chạy lo mọi giấy tờ cần thiết.

Sau đó tôi đi và ký hợp đồng với công ty xây dựng nhà cửa. Sau đó chẳng bao lâu họ đào móng và bắt đầu xây cất nhà thờ và những nhà phụ thuộc. Vị phó thị trưởng nầy bây giờ là một trong những trưởng lão nòng cốt trong Hội Thánh tôi.

Theo cách tương tự đó đức tin của bạn cũng được thử rèn. Nếu bạn có một kế hoạch nhỏ, bạn sẽ bị thử trong cách nhỏ, còn nếu bạn có kế hoạch vĩ đại, bạn sẽ bị đưa vào sự thử thách lớn. Đừng bao giờ nghĩ rằng đức tin của bạn chỉ đi du lịch qua những cánh đồng bằng hoa hồng. Bạn sẽ đi qua những chỗ hỗn loạn, những đồi dốc hiểm trở qua đó Đức Chúa Trời thử thách đức tin của bạn.

++++++

Công trình xây cất nhà thờ tiến hành, tôi vẫn còn thuộc về trường phái của Anh-rê, và với đức tin lớn chúng tôi cầu nguyện xin Chúa giải quyết từng vấn đề mới.Nhưng bất ngờ đồng đô la bị mất giá, và nhà thầu hủy bỏ hợp đồng. Ông nói họ muốn điều chỉnh giá cả và ông tăng giá tiền xây cất lên. Bấy giờ bạn khủng hoảng bắt đầu xảy ra, và tất cả các ngân hàng đóng cửa.

04TPANHRESuyNghiTrongNhung alone 480474 chopsticks 932834 1280x1047

Tín hữu trong Hội Thánh bắt đầu mất việc làm, và san bằng tổng số lợi tức hàng tháng của tôi, tôi cũng khó có thể đáp ứng nhu cầu bằng việc đi vay mượn. Không những tôi không thể trả lương cho các nhân sự trong Hội Thánh, nhưng bản thân tôi cũng không có lương nữa.

Kế đó công ty bắt đầu kiện tôi không trả những số tiền cần thiết. Tôi đến nhà thờ, thông báo nầy đến thông báo khác bay đến tới tấp, hồ sơ kiện dồn đống: công ty điện, công ty rác cống, công ty xây dựng. Hồ sơ chất cao trên bàn làm việc của tôi, nhưng tôi không có khoản tiền nào để trả nợ cả. Tôi cũng không có tiền để thuê một luật sư riêng cho mình nữa. Tôi chỉ có thể ngồi đằng sau bàn giấy, và hết người nầy đến người khác bắt đầu rời bỏ tôi vì tôi không thể cung lương cho họ. Không ai muốn ngồi trong một chiếc thuyền sắp chìm, và tôi đang bị chìm nhanh.

Vì chúng tôi đã bán căn nhà của chúng tôi nên không có chỗ ở. Tôi đem gia đình tôi đến một căn phòng đang dở dang ở tầng thứ bảy của dãy nhà tổng hợp làm chưa xong. Không có nước và cũng không có lò sưởi, và thời tiết rất lạnh.

Mỗi tối tôi về căn phòng trống trãi, và suốt đêm chúng tôi run cầm cập vì thời tiết lạnh quá. Chúng tôi không có thức ăn và mọi việc hầu như đen tối. Tôi đang chạm vào hòn đá dưới đáy, và nhanh chóng trở thành môn đệ của Philíp. Tôi tự hỏi, “Có phải mình mắc vào một lỗi lầm trầm trọng không. Mình chưa bao giờ tin cậy Đức Chúa Trời theo cách nầy. Mình phải suy nghĩ theo cách truyền thống. Mình không nên khởi sự đi bộ trên mặt nước tất công việc về đức tin nầy chỉ là đồ giả mạo. Và tất cả tiếng nói mình đã nghe trong khi cầu nguyện chỉ là tiếng nói của ý niệm riêng của mình, chứ không phải từ Đức Thánh Linh. Vâng, mình đã lầm lỡ”. Và bắt đầu thương hại mình.

Tín hữu đang dần dần giã từ Hội Thánh của tôi, mọi báo cáo đều tiêu cực; gia đình tôi bắt đầu nghi ngờ tôi. Mọi việc dường như bất lực, tôi mệt mỏi và đói. Tôi nói, “Thế là xong đến đây kể như chấm dứt. Đây là điều gọi là đức tin. Tôi sắp kết thúc cuộc sống của mình.

“Chán nản quá”, tôi tiếp tục. “Tôi sắp chết. Nhưng tôi không muốn xuống địa ngục. Tôi đã hết lòng phục vụ Ngài suốt bao nhiêu năm nay và bây giờ ít ra tôi cũng được đền đáp chút gì chứ. Nếu địa ngục tệ hại hơn chỗ này, thì tại sao tôi phải vào đấy?”

“Nhưng tôi không thể sống trong thế giới như thế nầy. Tôi sẽ tự tử, nhưng xin Ngài tiếp nhận linh hồn tôi và đem tôi lên trời!”.

Tác động của lời cầu nguyện mạnh mẽ hơn điều tôi nghĩ, và khi cầu nguyện tôi nghe có tiếng nói, “Ngươi là kẻ hèn nhát. Ngươi chán nản bỏ cuộc và trở thành cớ chế giễu cho mọi người. Ngươi có còn là kẻ hèn nhát không? Hay ngươi là một con người đức tin?”.

“Vâng”, tôi công nhận, “tôi là kẻ hèn nhát”.
Rồi tiếng nói kia tiếp tục, “Không những một mình ngươi vào địa ngục, nhưng ngươi còn kéo theo vô số tín hữu đặt lòng tin cậy nơi ngươi xuống địa ngục nữa! Ngươi đã mượn tiền của một số trưởng lão và các thuộc viên trong Hội Thánh. Hãy nhớ tại hàng ngàn đô la ngươi đã mượn của các chị em đáng qúi ở trong nhà thờ. Tất cả những người đó đặt hết sự tin cậy mình nơi ngươi. Và bây giờ ngươi tuyệt vọng và tự tử.

“Ngươi sẽ gây ra một chuỗi dây chuyền phản ứng. Vì sự hèn nhát của ngươi nên nhiều người sẽ mất đức tin. Sẽ có nhiều gia đình tan nát (vỡ) và cũng sẽ có nhiều người tự tử. Âm vang của hành động của ngươi sẽ làm cho cả thế giời Cơ Đốc giáo nghĩ thế nào?”.

Những lời nầy tuôn đổ vào lòng tôi. Tôi sụm gối xuống và la lớn, “Hỡi Đức Chúa Trời, vậy con sẽ làm gì đây? Tại sao Chúa không để con chết?”.

Đức Chúa Trời trả lời, “Con không thể chết được, vì con phải sống. Con phải thấy mọi món nợ được trả xong; tất cả nợ của tín hữu của con phải được thanh toán”.

Tôi đứng dậy, rời tầng lầu thứ bảy và xuống phòng làm việc của tôi. Tôi quì xuống, vật vã với Chúa và khóc. Tin tức về sự tuyệt vọng của tôi bắt đầu lan ra trong tín hữu. Thình lình họ kinh nghiệm được một sự phục hưng về đức tin, bao gồm cả những người đã rời bỏ nhà thờ. “Xin hãy cứu Mục sư của chúng con”, họ kêu lớn với Chúa. “Chúng ta hãy cứu người của Đức Chúa Trời”.

Phong trào cứu Mục sư của chúng ta bắt đầu theo cách ấy. Bấy giờ nhằm ngày mùa đông, chúng tôi không có lò sưởi, nhưng hàng ngàn người lũ lượt kéo đến nhà thờ xây cất chưa xong hàng ngàn người cũng kiêng ăn và cầu nguyện trải qua nhiều đêm. Họ kêu khóc và cầu nguyện, “Xin cứu người của Đức Chúa Trời”. “Xin cứu Mục sư của chúng con”.

Sau đó Đức Chúa Trời hành động. Những phụ nữ cắt đầu tóc dài của họ đem đến bụt giảng để làm những bộ tóc giả để có thể bán được. Một ngày nọ, có một cảnh tượng thật cảm động, một cụ già tám mươi tuổi, bà cụ không có con cái, không ai cấp dưỡng, hoàn toàn sống nhờ quỹ phúc lợi của chính phủ, bà cụ đến bục giảng, kêu khóc và run rẩy bẩy. Cụ đem đến một cái tô đựng cơm cũ kỹ kỳ lạ, một đôi đũa và một cái muổng. Đang khi đứng đó cụ vừa khóc vừa nói, “Mục sư ơi, tôi muốn trông thấy ông được giải cứu khỏi tình trạng nầy. Tôi muốn được chứng kiến ông được tiếp trợ, vì chức vụ của ông đã đem lại phước hạnh cho tôi trong rất nhiều năm nay. Tôi muốn góp phần vào nhưng tôi không có tiền. Đây là tất cả những gì tôi có một cái tô cũ nầy, một đôi đũa và một cái muỗng. Nhưng tôi muốn dâng nó cho công việc Chúa. Tôi có thể dùng bìa cạc tông đựng cơm và lấy tay bốc ăn được rồi”.

Lòng tôi tan vỡ, “Cụ ơi”, “Tôi không thể nhận được. Đó là tất cả những gì cụ có. Cụ cần dùng nó để đựng thức ăn và ăn mỗi bữa ăn hàng ngày. Tôi không thể nhận được”.

Cụ bật khóc to và nói, “Đức Chúa Trời lẽ nào chẳng nhận món quà từ một bà già sắp chết sao? Ngài không nhận sao? Tôi biết món quà nầy chẳng giúp gì cho ông, nhưng tôi muốn góp phần một cái gì đó”.

Thình lình, một thương gia đứng dậy và nói, “Thưa Mục sư, tôi muốn mua vật đó”. Và ông ta đã trả gần 30.000 đô la để mua cái tô cũ rích, đôi đũa và cái muỗng.

Một ngọn lữa bắt đầu bùng lên. Người ta bắt đầu bán những nhà tốt của họ và di chuyển đến những nhà ở của chung cư. Có những cặp vợ chồng trẻ dâng cả năm lương của họ để xây cất nhà thờ và quyết định sống bằng đức tin.

Phong trào vĩ đại nầy đã mang nhiều kết qủa, vì chẳng bao lâu tiền bạc bắt đầu đổ vào, và tôi có thể trả được các khoảng nợ nần. Những ngân hàng bắt đầu mở cửa trở lại, và kỳ diệu thay chưa đầy một năm mọi công việc bắt đầu trôi chảy. Tôi đã thanh toán tất cả các món nợ, và trang trải mọi phí khoản đến năm 1973. Không những tôi có thể trả nợ, nhưng tôi cũng có thêm năm triệu đô la nữa để hoàn tất ngôi nhà thờ vĩ đại và các dãy nhà tổng hợp.

Và một lần nữa Đức Chúa Trời chứng minh rằng trường phái của Anh-rê là tốt nhất, và suy nghĩ trong những điều kiện có phép lạ xảy ra là cách suy nghĩ mà Đức Chúa Trời muốn chúng ta thực hiện.

Nhiều người nghĩ rằng khi bạn có đức tin, thì mọi việc sẽ thông suốt, ít phải gặp những nan đề khó xử. Nhưng điều quan trọng phải nhớ là không phải như vậy. Hãy xem gương Ápraham. Ông đã có đức tin, nhưng ông phải chịu đựng thử thách suốt hai mươi lăm năm. Giacốp chịu khó nhọc vất vả hai mươi năm, Giôsép mất mười ba năm. Môise bốn mươi năm, và các môn đệ của Chúa Jesus trải qua thử thách và cám dỗ suốt cả cuộc đời họ.

Đừng thất vọng, chán nản khi trải qua vài tuần thử thách hay vài tháng thử thách. Đừng vội vàng buông tay xuôi xuống và la lên “Đức Chúa Trời đâu rồi?”.

Đức Chúa Trời luôn luôn hiện hữu và Ngài đang thử nghiệm bạn. Đôi khi Đức Chúa Trời muốn làm cho xương sống của bạn cứng chắc, và đôi khi đang lúc được tăng cường sức lực bạn hầu như nghe thấy những cái xương kêu răng rắc. Nhưng nếu bạn đứng trên Lời Đức Chúa Trời và có đức tin, thì Đức Chúa Trời chẳng bao giờ để bạn ngã quị xuống. Để minh họa điều nầy, tôi xin thuật thêm một kinh nghiệm khác của tôi.

Có một lần nọ tôi viết chi phiếu 50.000 đô la lùi ngày tháng về sau, có thể trả vào ngày 31 tháng 12. Tôi ráng vét hết cả mọi nguồn tiền có được, nhưng chẳng có đủ một phần nhỏ của số tiền ấy. Nếu tôi không gửi tiền vào ngân hàng theo đúng ngày đã qui định, thì báo chí có thể tung tin những hàng tít lớn nói rằng vụ Mục sư của nhà thờ lớn nhất Triều Tiên viết tấm chi phiếu không có tiền bảo chứng.

Còn mười hai buổi trưa nữa là phải đóng tiền vào, và tôi cầu nguyện, “Ôi Chúa ôi, con đã tiêu hết số tiền của con và hơn nữa, con đã mượn tiền của nhiều người. Cha ơi, con sẽ đi đâu? Con chẳng biết đi nơi nào cả”.

Tôi tiếp tục cầu nguyện. Rồi đồng hồ gõ một giờ, hai giờ, rồi ba giờ. Bấy giờ vợ tôi gọi, “Mình ơi, anh đã có tiền chưa?”.

“Chưa” tôi trả lời”.

Nàng nói, “Anh không biết lúc bốn giờ có chuyến máy bay chót ra khỏi Seoul sao? Đó là cơ hội để anh trốn sang Mỹ”.
“Anh không thể làm thế được. Anh không thể trốn tránh trách nhiệm của mình”, tôi bảo nàng, “anh không thể trốn đi. Và nếu anh làm vậy, Danh Jesus Christ sẽ bị bôi nhọ. Anh thà ở đây đương đầu với mọi nghịch cảnh xảy ra hơn là trốn sang nước khác”.

Ngân hàng đóng cửa lúc sáu giờ và bây giờ là 5 giờ. Tôi thất vọng. Tôi không thể ngồi, cũng không thể đứng, tôi chỉ đi tới rồi đi lui trong cái chuồng. Một lần nữa tôi cầu nguyện, “Lạy Đức Chúa Trời, xin Ngài đến giúp con”.

Thình lình Đức Thánh Linh chiếu một ý tưởng vào tâm trí tôi. Tư tưởng nầy là tôi phải đi thẳng đến giám đốc của ngân hàng của tôi và mạnh dạn bảo ông ta viết cho tôi một tấm séc 50.000 đô la. “Cha ơi”, tôi trả lời “Chắc con bị mất trí quá. Con đã đốt nóng điện toán của tâm trí con, bây giờ nó quá tải. Con chẳng còn món gì để cầm thế nợ cả. Con cũng không làm xong thủ tục giấy tờ. Ngài muốn con chỉ đi và bảo ông ta viết một tấm séc 50.000 đô la sao? Điều này hoàn toàn ngoài luật lệ!.

Nhưng Đức Thánh Linh lại nhấn mạnh, “Đúng vậy, ta làm những việc ngoài trật tự của con người, Con hãy vâng lời ta và đi ngay”.

Tôi gọi ông thủ quỹ của tôi “Ông Park à, ông đi ngân hàng với tôi được không? Tôi sẽ yêu cầu ông giám đốc ngân hàng viết cho tôi tấm séc 50.000 đô la”.

Ông nhìn tôi sững sờ, rồi bắt đầu cười, “Thưa Mục sư, ông mất trí rồi sao? Hôm nay là 31 tháng 12. Bây giờ là 5 giờ, ông lại không có giấy hẹn, và người ta đang xếp hàng để gặp ông ấy.

“Hơn nữa, chúng ta chẳng có tài sản nào để làm đồ ký qũy. Chưa thực hiện bất cứ loại giấy tờ cần thiết nào. Thật là ngớ ngẩn! Tôi không đi với ông đâu. Nếu ông muốn đi ông cứ đi: Còn tôi không muốn bị mang tiếng cùng khờ dại với ông”.

Được”, tôi quay lại. “Tôi sẽ đi với một tâm trí được đổi mới, trong khi ông bị ràng buộc bởi tâm trí theo truyền thống”.

“Tôi lấy xe và phóng nhanh đến ngân hàng. Chỗ đậu xe đã không còn chỗ trống nhưng tôi ráng sức chen một chỗ và bước vào ngân hàng.

Nói theo cách loài người, thì không còn cách nào để gặp ông giám đốc. Phòng của người thư ký của ông đông nghẹt người “Đức Thánh Linh yêu qúi” tôi nói, “con đã đến đây rồi. Xin Ngài ban cho con những sự dạy bảo mới”.

Thánh Linh trả lời, “Hãy bước đi cách mạnh dạn. Phải thật can đảm. Phải hành động chớp nhoáng. Đừng chú ý ai cả, nhưng bước thẳng vào phòng giám đốc”.

Vì thế tôi ngẩng đầu lên và đi thẳng. Thư ký của ông giám đốc nhận ra tôi và hỏi, “Thưa ông, ông đi đâu?”.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nhưng chẳng nói gì cả. Cô ấy lặp lại câu hỏi, “Thưa ông, ông là ai? Ông có hẹn không? Ông là ai?”.

Thình lình, một ý nghĩ chợt đến, “Tôi từ cơ quan quyền lực tối cao”, tôi trả lời. Tôi muốn nói là tôi từ Đức Chúa Trời sai đến, nhưng cô ấy lại nghĩ rằng tôi là người từ Tổng Thống nước Triều Tiên gởi đến, vì ở Triều Tiên, Tổng Thống là người có thẩm quyền cao nhất. Nghĩ rằng tôi có một sứ mạng đặc biệt từ Tổng Thống, nên thái độ của cô thay đổi. Cô nói lễ phép hơn và sẵn sàng làm thỏa mãn yêu cầu của tôi. “Có phải ông từ cơ quan quyền lực tối cao đến không?”.

Cô hỏi lại. “Vâng, ông có thể gặp ông Giám đốc”. Rồi quay sang những người đang chờ, cô nói “Xin để ông nầy vào trước”.

Cô ấy cho tôi đi vào trước mọi người, bước thẳng vào phòng của ông Giám đốc ngân hàng. Trong khi bước đi tôi thưa với Chúa, “Chúa Thánh Linh yêu qúi, con đã bước đến điểm nầy. Bây giờ con phải làm gì?”. Đức Thánh Linh của Chúa ở trên tôi cũng như Ngài ở cùng những người có đức tin, và tôi được mạnh dạn.

Thánh Linh liên tục nói với tôi, “Con là con trai của Đức Vua, một nhân vật quan trong. Con phải giữ hành động nhanh nhẹn của mình”. Vì vậy tôi dạn dĩ bước vào, ngồi trên ghế sa lông và tréo chân lên.

Ông Giám đốc bước lại, chào tôi bằng nụ cười vồn vã và giơ tay ra hỏi, “Thưa ông, ông có loại dịch vụ nào? Ông đến đây với mục đích gì? Tôi được biết ông chưa?” Tôi không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng thay vào đó tôi nói, “Thưa ông Giám Đốc, tôi đến đây với một đề án trọng đại, và tôi sẽ mang lợi ích lớn cho ông, một đặc ân vô giá”.

“Một đặc ân à?” ông ta thắc mắc”.

“Nếu ông giúp cho tôi một việc nhỏ nầy, tôi sẽ đem đến cho ông 10.000 tài khoản mới mở vào đầu năm mới nầy”, tôi nói.

“Mười ngàn tài khoản mới được mở ra!” ông ta kêu lên.

“Ông hãy nhắc điện thoại và gọi cảnh sát. Hãy hỏi tên Cho Yonggi, và ông sẽ biết ông ấy là Mục sư của nhà thờ lớn nhất Triều Tiên. Ông ta có hơn 10.000 thuộc viên, và ông ta có uy tín mạnh mẽ trên các tín hữu. Ông ấy có thể yêu cầu tất cả tín hữu của nhà thờ của mình chuyển các tài khoản của họ sang ngân hàng của ông vào đầu năm nay. Tôi sẽ đem đặc ân nầy đến cho ông nếu ông giúp tôi một việc”.

Ông Giám đốc lập tức cho mời thư ký của mình để kiểm tra những điều ông nói. Khi mọi việc sáng tỏ, ông ta bèn hỏi: “Tôi có thể giúp ông việc gì?”.

“Xin ông viết cho tôi một tấm séc 50.000 đô la, tôi nói “Tôi không có thì giờ để làm những giấy tờ hợp lệ. Nhưng ông là một nhà kinh doanh. Tôi là Nhà Kinh Doanh của Hoàng Đế. Nhiều lần một nhà kinh doanh đi vào một sự cam kết long trọng chỉ bằng sự tin cậy và niềm tin quyết rằng mình sẽ thành công. Những công việc nhỏ lại cần đi qua những hình thức giấy tờ, nhưng khi chúng ta bàn thảo những việc lớn, chúng ta cần thông qua những điều ấy và tin rằng công việc sẽ thành công. Nếu ông là một nhà kinh doanh có tầm cỡ và tôi nghĩ rằng ông là người ấy thì ông nên giúp tôi công việc nầy”.

Ông Giám đốc gọi ông phó Giám đốc vào, và ông phó Giám đốc nầy nói, “Ông Giám đốc không thể làm điều đó được. Ông có muốn một dây thòng lọng vào cổ không. Không phải là 5.000 đô la, nhưng là 50.000 đô la, và ông nầy chẳng có giấy tờ, chẳng có tài sản gì ký quỹ cả. Ông không thể làm điều đó được”.

“Nếu ông không giúp tôi”, tôi xen vào “thì tôi đến những nơi khác. Tôi sẽ mang đặc ân nầy đến cho Ngân hàng Cho Heung”.

Ông Giám đốc ngân hàng ngồi xuống và lắc đầu. Sau đó ông nói, “Thưa ông, tôi có cảm giác kỳ lạ. Trước đây trong cuộc đời tôi, chưa bao giờ cảm thấy như thế nầy. Tôi tin tưởng ông. Nếu tôi không tin cậy ông nhiều thì tôi chẳng bao giờ làm điều nầy. Trong một chừng mực nào đó tôi giống ông: Ông là người can đảm, và tôi thích đức tin của ông. Tôi sẽ đặt tất cả công việc làm ăn của tôi và ngay cả mạng sống tôi vào trong tay ông khi tôi làm điều nầy, và sau công việc nầy, tôi sẽ chẳng bao giờ lập lại nữa, nhưng lần nầy tôi đang ưỡn cổ ra đây. Đem cho tôi tấm séc 50.000 đô la. Ông nói với ông phó Giám đốc. “Tôi tin rằng ông giữ lời hứa”, ông nói với tôi khi ông viết tấm séc 50.000 trong qũy tiết kiệm của cá nhân ông.

Khi bước ra khỏi phòng ông Giám đốc với cái chi phiếu trong ta, tôi cảm thấy mình cao hẳn lên. Một lần nữa tôi ở trong trường phái của Anh-rê. Tôi nộp tiền lại ngân hàng vừa lúc ngân hàng đóng cửa vào sáu giờ, và tôi đã được cứu.

Nhiều lần Đức Chúa Trời chờ đợi đến phút chót. Một khi bạn đổi mới tư duy của bạn và một khi bạn học biết các bước đi với Đức Chúa Trời, thì bạn phải kiên nhẫn chờ đợi đến phút chót. Đừng sợ hãi.

Hãy đổi mới nếp sống suy nghĩ. Đừng hạn chế vào lối suy nghĩ truyền thống, nhưng học tập kỹ lưỡng Lời của Đức Chúa Trời. Đây là loại sách giáo khoa giúp bạn biến đổi cách suy nghĩ và đo đầy tâm trí bạn bằng sự suy nghĩ tích cực, và học tập suy nghĩ trong những điều kiện phép lạ.

++++++

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin | Hy Vọng & Tình Yêu | www.quangharvest.com | Chăm Chỉ Đọc Sách | 05 Hướng Tâm Trí 

Bước thứ ba để đổi mới tư duy của bạn là tâm trí bạn phải đẩy sự định hướng về sự thành công. Bạn phải thấm nhuần tâm trí bạn bằng một ý thức đắc thắng, và ý thức phong phú. Đức Chúa Trời chẳng bao giờ thất hứa. Vì thế nếu bạn tiếp nhận tư tưởng của Đức Chúa Trời, bạn sẽ luôn luôn thành công.

05TPANHREHuongTamTriBan people 2599318 1280x854

Đức Chúa Trời chẳng bao giờ bại trận và Ngài là Đấng Đắc Thắng muôn thuở, bạn phải có ý thức đắc thắng. Đức Chúa Trời chẳng bao giờ thiếu thốn, vì vậy bạn phải luôn luôn có ý thứ giàu có, sung mãn.

Sự nhận thức nầy rất quan trọng. Nếu bạn có ý thức hèn nhát, ý thức nghèo nàn, ý thức bịnh hoạn và ý thức thất bại, thì Đức Chúa Trời chẳng bao giờ hành động được.

Đức Chúa Trời là sự tiếp trợ của bạn, Đức Chúa Trời là sự giàu có của bạn, Đức Chúa Trời là sự thành công của bạn và Đức Chúa Trời là sự đắc thắng của bạn. Nếu hai người không hợp ý nhau, thì làm sao họ có thể làm việc chung với nhau được? Vì vậy để bước đi và làm việc với Đức Chúa Trời, bạn phải thấm nhuần những loại ý thức của Đức Chúa Trời cho riêng bạn.

Hãy đổi mới tư duy của bạn. Hãy liên tục suy nghĩ về sự thành công, suy nghĩ đến sự đắc thắng và suy nghĩ về sự giàu có. Khi bạn đã hoàn toàn đổi mới tiến trình suy nghĩ của bạn sẽ nhận được lời sự sống Rhêma của Đức Chúa Trời. Hãy mạnh dạn tiếp thu Lời của Đức Chúa Trời vào nếp sống suy nghĩ của mình. Qua lời cầu nguyện đức tin được phát sinh, và qua đức tin bạn sẽ có thể ngẩng đầu cao lên.

Chỉ nhìn xem một mình Chúa Jesus. Cho dù bạn chẳng cảm thấy gì, cho dù bạn chẳng đụng chạm điều gì và ngay cả khi bạn thấy tương lai mình mù mịt tối đen như đêm ba mươi, đừng sợ hãi. Bạn đang sống bằng kiến thức đổi mới. Bạn đang sống bằng những tư tưởng mới, tư tưởng của Đức Chúa Trời, tư tưởng của Lời của Ngài, Kinh Thánh.

Đức Chúa Jesus Christ hôm qua, ngày nay và cho đến cho đến đời đời không hề thay đổi”, “Giêhôva Đức Chúa Trời không hề thay đổi, và Lời Đức Chúa Trời, đã rơi xuống đất, thì chẳng bao giờ không mọc lên và không sinh hoa quả”.

Chúng ta sống chẳng phải chỉ nhờ bánh mà thôi, nhưng còn nhờ Lời của Đức Chúa Trời. Chúng ta là những con cái công bình của Đức Chúa Trời, và chúng ta phải sống bằng đức tin. Trong Chúa Jesus không có sự phân biệt chủng tộc dù da trắng, da đen, da đỏ hay da vàng, chúng ta đều thuộc về chủng tộc, chủng tộc của Chúa Jesus Christ. Và chúng ta sống bằng sự suy nghĩ của Ngài. Vậy hãy đổi mới tâm trí bạn và hãy huấn luyện lại nếp suy nghĩ của mình.

Hãy suy nghĩ đến điều vĩ đại. Hãy có những mục tiêu to lớn. Bạn chỉ có một cuộc sống, vì vậy đừng lăn lộn trong vũng bùn, nghĩa là sống bằng ý thức thất bại. Đối với Chúa, cuộc đời của bạn rất quí, và bạn phải góp phần xây dựng thế giới nầy. Chúa Jesus đang cư ngụ trong mỗi người thuộc về Ngài. Vì thế, bạn có một nguồn năng lực vô hạn trong đời sống mình.

Chúa Jesus vẫn có đầy quyền năng như Ngài đã có trước đây hai ngàn năm. Bạn có thể đổi mới sự suy nghĩ của mình bằng việc thấm nhuần tư tưởng của Jesus Christ vào trong lòng bạn, bằng sự suy nghĩ tích cực, bằng sự suy nghĩ theo chiều hướng có phép lạ, và bằng sự phát triển ý thức về sự thành công và giàu có sung mãn. Điều nầy sẽ tạo thành nền tảng vững chắc để từ đó bạn có thể nhìn thấy Lời của Đức Chúa Trời trong tâm trí mình, và lời ấy biến đổi tâm trí bạn cách trọn vẹn. Rồi bạn sẽ thấy những phép lạ phi thường xảy ra.

++++++

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin | Hy Vọng & Tình Yêu | www.quangharvest.com | Chăm Chỉ Đọc Sách | 06 Luật Cầu Xin Suy Tưởng | David Yonggi Cho

Ê-phê-sô 3:20 chép: “Vả, Đấng có thể làm dư dật vượt quá mọi sự chúng ta cầu xin và suy tưởng, theo như quyền năng hành động trong chúng ta”. Tôi gọi đây là luật cầu xin suy tưởng; nhiều người nghĩ rằng họ được đáp lời chỉ do sự cầu xin mà thôi. Tuy nhiên, Kinh Thánh nói rằng, “cầu xin hay suy nghĩ” (ask or think). Đức Chúa Trời đáp lời bạn qua đời sống suy nghĩ của bạn, vượt qua mọi sự chúng ta cầu xin hay suy nghĩ”.

06TPANHRELuatCauXinSuyTuong cross 2598300 1280x853

Bạn suy nghĩ điều gì? bạn có suy nghĩ sự nghèo khó không? Bạn có suy nghĩ sự đau ốm không? Bạn có suy nghĩ sự bất lực không? Bạn có suy nghĩ tiêu cực không? Bạn có suy nghĩ sự thất bại không? Nếu bạn cầu nguyện theo cách đó thì Đức Chúa Trời không có ống dẫn để truyền phước hạnh của Ngài.

Đời sống suy nghĩ của bạn như thế nào? Bạn đã đổi mới tư duy của bạn chưa? Đức Chúa Trời sắp làm những việc phi thường tùy theo sự đổi mới của đời sống suy nghĩ của bạn.

Bạn phải đọc Kinh Thánh. Nhưng đừng đọc Kinh Thánh theo điều đòi hỏi của tôn giáo; đừng đọc Kinh Thánh để phát hiện những qui tắc luân lý mới cho cuộc sống; cũng đừng đọc Kinh Thánh vì những mục đích lịch sử mà phải đọc Kinh Thánh để nuôi dưỡng tâm trí mình và đổi mới nếp suy nghĩ của mình. Hãy đổ đầy sự suy nghĩ của bạn bằng Lời của Đức Chúa Trời. Bấy giờ Đức Chúa Trời mới được tự do đụng chạm vào cuộc sống bạn và qua bạn Đức Chúa Trời thực hiện những việc mạnh mẽ phi thường đem lại sự vinh hiển Danh Ngài.

Pin It

Related Articles

Chúng tôi đang phát hành nhiều nhạc Music Video mới trên

Thông Tin

Mục Vụ Chia Sẻ Niềm Tin, Hy Vọng & Tình Yêu www.quangharvest.com  Email: info@quangharvest.com

Được lập nên từ tháng 05 năm 2015, là mục vụ nhằm truyền bá Tin Lành của Chúa trên các mạng xã hội cho tất cả mọi người ở khắp mọi nơi. Nguyện xin Chúa ban phước trên mục vụ ngày càng được mở rộng hơn.

Thống Kê Trực Tiếp 131 Quốc Gia

We have 6455 guests and no members online

Your Language